Thần Y và Bệnh Dịch Mới - Chương 6
Chương 6: Cuộc Chiến Với Thời Gian
Sau cuộc đối đầu căng thẳng với Tiến sĩ Parker, Lý Trường An biết rằng thời gian không còn nhiều. Đại dịch vẫn tiếp tục lan rộng, và dù phương pháp của ông đã chứng minh được tính hiệu quả, nhưng số lượng bệnh nhân ngày càng tăng khiến cho việc điều trị trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Không những vậy, sức ép từ cộng đồng y khoa hiện đại và nhu cầu kiểm chứng khoa học cũng đang đè nặng lên vai ông.
Trong suốt những ngày tiếp theo, Lý Trường An làm việc không ngừng nghỉ. Ông không chỉ tiếp tục điều trị cho các bệnh nhân, mà còn cùng với Anna và một nhóm nhỏ các bác sĩ nghiên cứu thêm về những thành phần trong bài thuốc cổ truyền của mình. Họ bắt đầu tiến hành phân tích khoa học, kiểm tra các hoạt chất có trong thảo dược, và tìm hiểu về cách mà chúng tác động đến cơ thể con người.
Một buổi sáng, trong khi đang nghiền nát những chiếc lá thảo dược, Lý Trường An cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ trong cơ thể mình. Ông cảm thấy mệt mỏi hơn, tay chân bắt đầu run rẩy. Ông biết rằng mình đã làm việc quá sức, nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi.
Anna, nhận ra sự thay đổi này, lo lắng đến gần ông. “Ông phải nghỉ ngơi, thầy Lý. Ông không thể tiếp tục như thế này. Chúng ta còn nhiều việc phải làm, nhưng sức khỏe của ông cũng rất quan trọng.”
Lý Trường An ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự kiên quyết. “Ta không thể dừng lại bây giờ. Mỗi phút trôi qua là thêm nhiều người đang mất đi cơ hội sống sót. Ta đã thề rằng sẽ làm tất cả để cứu họ, và ta không thể để sức khỏe của mình cản trở điều đó.”
Anna thở dài, cô biết ông nói đúng, nhưng lòng cô không khỏi lo lắng. “Vậy ít nhất hãy để chúng tôi giúp ông nhiều hơn. Ông không phải làm tất cả một mình. Chúng tôi đã học được rất nhiều từ ông, và giờ là lúc chúng tôi nên gánh vác một phần trách nhiệm.”
Lý Trường An nhìn cô, rồi khẽ gật đầu. “Được, nhưng các người phải cẩn thận. Dù phương pháp này đã có hiệu quả, nhưng nó vẫn cần được điều chỉnh tùy theo từng trường hợp. Y học cổ truyền không chỉ là những công thức cố định, mà còn là sự cảm nhận và hiểu biết về cơ thể con người.”
Anna mỉm cười, rồi quay lại tiếp tục công việc của mình. Trong những ngày tiếp theo, cô cùng các bác sĩ khác bắt đầu tham gia vào quá trình pha chế và điều trị theo chỉ dẫn của Lý Trường An. Dù ban đầu còn lúng túng, nhưng họ dần dần hiểu ra những nguyên tắc cơ bản của y học cổ truyền và cảm nhận được sự khác biệt trong cách tiếp cận này.
Tuy nhiên, trong khi Lý Trường An và nhóm của ông đang dốc hết sức lực để cứu sống bệnh nhân, một mối nguy hiểm khác đang lặng lẽ tiến đến. Số lượng bệnh nhân tăng lên nhanh chóng, vượt qua khả năng điều trị của họ. Không chỉ vậy, dịch bệnh bắt đầu biến đổi, xuất hiện những triệu chứng mới mà bài thuốc ban đầu không thể đối phó được.
Một buổi tối, khi đang kiểm tra tình trạng của các bệnh nhân, Anna phát hiện ra một trường hợp đặc biệt. Một bệnh nhân trẻ tuổi, người đã được điều trị và tưởng chừng như đang hồi phục, bất ngờ trở nặng. Anh ta bắt đầu ho ra máu, khó thở dữ dội và sốt cao trở lại. Các bác sĩ đã cố gắng áp dụng lại phương pháp điều trị cũ, nhưng không có hiệu quả.
Anna vội vã gọi Lý Trường An đến. Ông nhanh chóng kiểm tra bệnh nhân, và nhận ra rằng dịch bệnh đã biến đổi, trở nên nguy hiểm hơn. “Dịch bệnh này không giống với những gì chúng ta đã đối mặt trước đây,” ông nói, giọng trầm xuống. “Nó đang phát triển, và bài thuốc của ta không còn hiệu quả với nó nữa.”
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Anna hỏi, giọng cô chứa đựng sự lo lắng. “Nếu nó tiếp tục biến đổi, chúng ta sẽ không thể kiểm soát được.”
Lý Trường An suy nghĩ trong chốc lát, rồi cuối cùng ngẩng đầu lên. “Chúng ta phải tạo ra một phương pháp mới, một phương pháp có thể thích ứng với sự biến đổi của dịch bệnh. Điều này đòi hỏi sự linh hoạt và sáng tạo, không chỉ dựa vào những công thức có sẵn.”
Anna ngạc nhiên. “Nhưng làm thế nào? Chúng ta có rất ít thời gian.”
“Chúng ta sẽ phải kết hợp những gì ta biết về y học cổ truyền với những công cụ khoa học hiện đại mà các người có,” Lý Trường An đáp, ánh mắt ông lộ rõ sự quyết tâm. “Ta cần phải nghiên cứu thêm về những thảo dược mới, và sử dụng các thiết bị hiện đại để phân tích chúng một cách chi tiết hơn.”
Anna nhìn ông, rồi khẽ gật đầu. “Được, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để hỗ trợ ông.”
Và thế là cuộc chiến mới bắt đầu. Lý Trường An và nhóm của ông làm việc không ngừng nghỉ, thử nghiệm và điều chỉnh từng công thức thuốc. Họ không chỉ phải đối mặt với những thách thức từ dịch bệnh mà còn với sức ép từ thời gian, khi mà mỗi giờ trôi qua, thêm nhiều bệnh nhân lâm vào tình trạng nguy kịch.
Trong những ngày tiếp theo, các phòng thí nghiệm của bệnh viện trở thành nơi diễn ra cuộc chiến cam go này. Lý Trường An dẫn dắt nhóm của mình khám phá những thảo dược mới, kết hợp chúng theo những cách mà chưa ai từng nghĩ đến. Các bác sĩ hiện đại, ban đầu còn hoài nghi, giờ đây cũng phải công nhận rằng y học cổ truyền có một sức mạnh đặc biệt mà họ chưa bao giờ thấy.
Thời gian trôi qua, cuối cùng họ cũng tạo ra được một bài thuốc mới, có khả năng thích ứng với sự biến đổi của dịch bệnh. Bài thuốc này không chỉ chữa trị các triệu chứng mà còn tăng cường sức đề kháng cho bệnh nhân, giúp họ chống chọi với sự phát triển của virus.
Những bệnh nhân đầu tiên được thử nghiệm bài thuốc mới bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, và tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp bệnh viện. Một lần nữa, hy vọng lại bừng sáng trong lòng mọi người.
Nhưng Lý Trường An biết rằng đây chỉ là một trận đánh trong cuộc chiến dài hơi. Ông không ngừng nhắc nhở bản thân và nhóm của mình rằng dịch bệnh có thể tiếp tục biến đổi, và họ phải luôn sẵn sàng đối phó với những thách thức mới. Cuộc chiến này không chỉ là giữa con người và bệnh dịch, mà còn là cuộc chiến với chính thời gian và sự giới hạn của hiểu biết con người.