Thần Y và Bệnh Dịch Mới - Chương 7
Chương 7: Thành Công Đầu Tiên
Tin tức về sự hồi phục của những bệnh nhân đầu tiên sau khi sử dụng bài thuốc mới của Lý Trường An nhanh chóng lan truyền khắp bệnh viện. Hy vọng bắt đầu trỗi dậy, không chỉ trong lòng các bệnh nhân mà còn trong toàn bộ đội ngũ y tế, những người đã từng nghi ngờ và hoài nghi về phương pháp cổ truyền.
Một buổi sáng, Anna nhận được tin tức từ một y tá rằng một trong những bệnh nhân đầu tiên mà Lý Trường An đã điều trị bằng bài thuốc mới đang tỉnh lại và có dấu hiệu hồi phục mạnh mẽ. Cô vội vã đến phòng bệnh nhân, nơi những ánh mắt tò mò và lo lắng đang đổ dồn về phía cửa phòng.
Khi Anna bước vào, cô thấy bệnh nhân — một người đàn ông trung niên mà trước đó đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu — đang ngồi dậy, tựa lưng vào gối. Anh ta nhìn quanh phòng, đôi mắt có phần yếu ớt nhưng rõ ràng hơn so với những ngày trước. Các bác sĩ và y tá đứng quanh giường, không ai có thể giấu được sự ngạc nhiên.
“Ông cảm thấy thế nào?” Anna hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh mặc dù lòng cô đang tràn ngập cảm xúc.
Người đàn ông quay đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười. “Tôi cảm thấy… tốt hơn rất nhiều. Đã lâu rồi tôi mới cảm nhận được sức lực trở lại trong người.”
Anna cảm nhận được một sự nhẹ nhõm lớn lao trong lòng. Cô quay sang nhìn Lý Trường An, người đang đứng ở góc phòng, đôi mắt trầm tĩnh nhưng sáng lên niềm vui thầm lặng. Đây là khoảnh khắc mà tất cả mọi người đã chờ đợi, và cuối cùng nó đã đến.
“Đây là phép màu,” một bác sĩ đứng gần đó thì thầm, như thể anh ta không dám tin vào những gì mình đang chứng kiến.
“Không phải là phép màu,” Lý Trường An đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. “Đây là kết quả của sự kết hợp giữa tri thức cổ truyền và khoa học hiện đại. Chúng ta đã tạo ra một phương pháp điều trị hiệu quả, nhưng đừng quên rằng đây chỉ là bước đầu tiên. Còn nhiều việc cần phải làm.”
Anna bước đến bên cạnh Lý Trường An, ánh mắt cô không giấu nổi sự ngưỡng mộ. “Ông đã làm được điều mà không ai trong chúng tôi nghĩ rằng có thể làm được. Chúng ta đã có thêm niềm tin và hy vọng. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể mở rộng phương pháp này để giúp đỡ thêm nhiều người khác.”
Lý Trường An gật đầu. “Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng trước khi mở rộng, chúng ta cần phải chắc chắn rằng phương pháp này có thể áp dụng cho tất cả các bệnh nhân. Ta muốn theo dõi thêm vài trường hợp khác, và điều chỉnh nếu cần thiết.”
Ngay sau đó, Lý Trường An, Anna và nhóm của họ tiếp tục công việc, tập trung vào việc điều trị cho những bệnh nhân khác. Những ngày tiếp theo chứng kiến thêm nhiều bệnh nhân hồi phục, không chỉ có dấu hiệu sống sót mà còn bắt đầu lấy lại sức khỏe một cách nhanh chóng.
Mỗi lần có một bệnh nhân hồi phục, niềm tin trong bệnh viện lại càng được củng cố. Các bác sĩ khác, những người từng nghi ngờ phương pháp của Lý Trường An, giờ đây bắt đầu tìm đến ông để học hỏi và tìm hiểu thêm về y học cổ truyền. Họ bắt đầu tham gia vào việc nghiên cứu các bài thuốc, thử nghiệm và cải tiến để tăng cường hiệu quả điều trị.
Tiến sĩ Parker, người trước đó đã đối đầu với Lý Trường An, cũng bắt đầu thay đổi quan điểm. Một buổi tối, khi mọi người đã rời bệnh viện, Parker đến gặp Lý Trường An tại phòng thí nghiệm. Anh đứng nhìn ông thầy thuốc già trong im lặng một lúc, rồi cuối cùng lên tiếng.
“Tôi nợ ông một lời xin lỗi,” Parker nói, giọng trầm lắng. “Ban đầu tôi đã không tin vào những gì ông làm, nhưng bây giờ tôi thấy rõ rằng tôi đã sai. Phương pháp của ông đã cứu sống rất nhiều người, và tôi nghĩ rằng chúng ta có thể học hỏi rất nhiều từ nhau.”
Lý Trường An ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng. “Không có gì phải xin lỗi. Mỗi người đều có những nghi ngờ của riêng mình, đặc biệt là khi đối mặt với những điều mà họ không quen thuộc. Quan trọng là chúng ta đã tìm ra cách hợp tác để cứu sống người khác.”
Parker ngồi xuống cạnh ông, nhìn những tài liệu y học cổ truyền mà Lý Trường An đang làm việc. “Tôi nghĩ chúng ta có thể nghiên cứu sâu hơn về các thành phần trong bài thuốc của ông, để hiểu rõ hơn về cách chúng hoạt động. Nếu chúng ta có thể đưa ra những bằng chứng khoa học, thì phương pháp này sẽ được chấp nhận rộng rãi hơn.”
Lý Trường An gật đầu. “Đó là mục tiêu của ta. Ta luôn tin rằng y học cổ truyền không chỉ là một bộ môn lạc hậu, mà là một phần của khoa học. Nếu chúng ta có thể chứng minh được điều đó, thì có thể cứu được nhiều người hơn.”
Parker mỉm cười, lần đầu tiên anh cảm thấy sự kết nối với người thầy thuốc này. “Tôi rất mong được làm việc cùng ông, thầy Lý.”
Những ngày tiếp theo, sự hợp tác giữa Lý Trường An và Parker trở nên chặt chẽ hơn. Họ cùng nhau nghiên cứu, thử nghiệm và phân tích các thành phần của thảo dược, sử dụng những công cụ khoa học hiện đại để hiểu rõ hơn về cách chúng tác động đến cơ thể con người. Mỗi ngày trôi qua, họ càng tiến gần hơn đến việc tạo ra một phương pháp điều trị không chỉ hiệu quả mà còn có thể áp dụng trên quy mô rộng lớn.
Trong lúc đó, bệnh viện bắt đầu nhận được sự quan tâm từ bên ngoài. Các tổ chức y tế, các nhà khoa học và thậm chí là giới truyền thông bắt đầu đổ xô đến để tìm hiểu về phương pháp điều trị đặc biệt mà Lý Trường An và nhóm của ông đang sử dụng. Dù còn nhiều công việc phải làm, nhưng rõ ràng rằng họ đã đạt được một bước tiến quan trọng trong cuộc chiến chống lại dịch bệnh.
Và mặc dù vẫn còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với mỗi thành công nhỏ, niềm tin của mọi người càng được củng cố. Họ biết rằng cuộc chiến này vẫn còn dài, nhưng ít nhất họ đã có một vũ khí mạnh mẽ trong tay — sự kết hợp giữa y học cổ truyền và khoa học hiện đại, giữa quá khứ và hiện tại, để xây dựng một tương lai tươi sáng hơn.