Thần Y Và Bệnh Dịch Toàn Cầu - Chương 5
Chương 5: Thử nghiệm đầu tiên
Sau nhiều ngày vất vả, cuối cùng Lý Trường An và Linh cũng trở lại thành phố, mang theo Thiên Môn Đông, thảo dược mà họ tin rằng có thể giúp điều trị căn bệnh nguy hiểm đang hoành hành. Trên đường về, họ không ngừng bàn bạc về cách bào chế và thử nghiệm loại thảo dược này.
Ngay khi đặt chân đến bệnh viện, họ gặp ngay thầy Lâm, người đã lo lắng đợi tin tức của họ. “Hai người đã về an toàn, thật may mắn,” thầy Lâm nói, mắt lấp lánh niềm vui.
“Vâng, chúng tôi đã tìm được Thiên Môn Đông,” Linh đáp, mở túi và đưa cho thầy Lâm xem những cành thảo dược quý hiếm. “Nhưng bây giờ, việc quan trọng nhất là bào chế nó thành thuốc và thử nghiệm trên bệnh nhân.”
“Đúng vậy,” Lý Trường An đồng tình. “Ta sẽ cần phải cẩn thận trong từng bước, vì dù ta đã sử dụng loại thảo dược này trước đây, nhưng đây là một căn bệnh mới và chúng ta không biết chắc nó sẽ phản ứng như thế nào.”
Thầy Lâm gật đầu, rồi dẫn họ vào một phòng nhỏ trong bệnh viện, nơi có đầy đủ dụng cụ và nguyên liệu cần thiết để bào chế thuốc. Với sự giúp đỡ của thầy Lâm và Linh, Lý Trường An bắt đầu công việc của mình. Ông cẩn thận giã nhỏ Thiên Môn Đông, kết hợp với các thành phần khác theo một công thức cổ xưa mà ông nhớ rõ.
Thời gian trôi qua, sự tập trung của Lý Trường An không hề giảm. Ông hoàn toàn chìm đắm trong công việc, từng động tác đều chính xác và thành thục, như thể ông đang quay trở lại những ngày tháng ở làng quê, nơi ông đã dành cả cuộc đời để chữa trị cho mọi người.
Cuối cùng, sau nhiều giờ làm việc, Lý Trường An đã hoàn thành xong bài thuốc. Ông nhìn bát thuốc trên tay mình, lòng tràn đầy hy vọng và lo lắng. “Bây giờ là lúc quan trọng nhất,” ông nói, quay sang Linh và thầy Lâm. “Chúng ta cần phải thử nghiệm trên một bệnh nhân nặng để xem liệu thuốc có hiệu quả hay không.”
Linh gật đầu, ánh mắt kiên định. “Tôi đã nói chuyện với một số bác sĩ ở đây. Họ đồng ý cho chúng ta thử nghiệm trên một bệnh nhân nặng, người mà các phương pháp hiện đại không còn tác dụng.”
Họ cùng nhau đến phòng cách ly, nơi một bệnh nhân đang nằm trên giường, sức khỏe suy kiệt. Người này là một người đàn ông trung niên, đã nằm viện nhiều tuần mà không có dấu hiệu hồi phục. Gia đình của ông ta đã được thông báo rằng khả năng sống sót là rất thấp.
“Là ông ta,” Linh nói nhỏ, chỉ vào bệnh nhân. “Gia đình ông ấy đã đồng ý cho chúng ta thử nghiệm, vì họ không còn lựa chọn nào khác.”
Lý Trường An bước đến bên giường, nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi và hốc hác của bệnh nhân. Ông bắt mạch, cảm nhận từng nhịp đập yếu ớt của trái tim người đàn ông. “Ta sẽ làm mọi thứ có thể,” ông nói, giọng trầm lắng nhưng đầy quyết tâm.
Ông nhẹ nhàng đổ bát thuốc vào miệng bệnh nhân, từng giọt thuốc quý giá chảy xuống cổ họng khô khốc. Mọi người xung quanh đều im lặng, theo dõi từng cử động của Lý Trường An.
Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút trôi qua như kéo dài vô tận. Tất cả đều dồn ánh mắt vào bệnh nhân, chờ đợi dấu hiệu đầu tiên của sự thay đổi.
Sau một thời gian ngắn, người đàn ông bắt đầu có dấu hiệu thở dễ dàng hơn. Những nhịp thở nặng nhọc, ngắt quãng dần trở nên đều đặn hơn, và sắc mặt cũng bớt nhợt nhạt. Lý Trường An vẫn giữ bình tĩnh, tiếp tục theo dõi sự tiến triển.
“Nhịp thở của ông ấy đang dần trở lại bình thường,” Linh thì thầm, mắt không rời khỏi bệnh nhân.
“Có lẽ loại thảo dược này thực sự có tác dụng,” thầy Lâm nói, giọng không giấu được sự ngạc nhiên và hy vọng.
Lý Trường An nhẹ nhàng kiểm tra mạch lần nữa, và một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt già nua của ông. “Ta tin rằng thuốc đã bắt đầu có tác dụng. Nhưng chúng ta cần theo dõi thêm để chắc chắn.”
Suốt đêm, Lý Trường An và Linh thay phiên nhau chăm sóc bệnh nhân, theo dõi từng biến chuyển của cơ thể. Mỗi giờ trôi qua, sức khỏe của người đàn ông dần dần cải thiện. Cuối cùng, khi bình minh ló dạng, bệnh nhân mở mắt, nhìn quanh phòng với sự ngỡ ngàng.
“Ông ấy tỉnh rồi!” Linh thốt lên, không giấu nổi niềm vui mừng.
Người đàn ông nhìn Lý Trường An, ánh mắt đầy biết ơn. “Cảm ơn ông… cảm ơn vì đã cứu tôi.”
“Đừng cảm ơn ta,” Lý Trường An đáp, giọng trầm ấm. “Chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm. Còn rất nhiều người ngoài kia đang cần được giúp đỡ.”
Linh quay sang thầy Lâm, mắt lấp lánh niềm hy vọng. “Nếu bài thuốc này thực sự có hiệu quả, chúng ta có thể sản xuất nhiều hơn và cứu sống hàng ngàn người.”
Thầy Lâm gật đầu, đồng tình. “Nhưng chúng ta phải cẩn thận và thử nghiệm thêm. Một ca thành công không có nghĩa là nó sẽ hiệu quả cho tất cả mọi người.”
Lý Trường An đứng dậy, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Đúng vậy. Chúng ta sẽ tiếp tục thử nghiệm, tiếp tục chiến đấu cho đến khi dịch bệnh này bị đẩy lùi.”
Câu chuyện tiếp tục khi Lý Trường An và Linh cùng các bác sĩ hiện đại tiếp tục nghiên cứu và thử nghiệm thuốc từ Thiên Môn Đông, với hy vọng mang lại sự sống cho hàng ngàn người đang chịu đựng dịch bệnh.