Thần Y Và Bí Mật Của Trường Thọ - Chương 2
Chương 2: Thế giới hiện đại và những nỗi lo
Lưu Thiên Phong được Lâm Nhi dẫn vào phòng khám của cô tại bệnh viện. Căn phòng sáng sủa, sạch sẽ với những thiết bị hiện đại làm ông không khỏi ngỡ ngàng. Cô mời ông ngồi trên một chiếc ghế thoải mái, sau đó quay lại với một biểu đồ sức khỏe trên màn hình lớn.
“Lưu tiên sinh, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc kiểm tra sức khỏe của ông, để đảm bảo ông không gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng sau khi xuất hiện đột ngột như vậy,” Lâm Nhi nói với giọng điệu chuyên nghiệp nhưng đầy quan tâm.
Lưu Thiên Phong gật đầu, mắt vẫn chưa thể rời khỏi những thiết bị kỳ lạ xung quanh. Cô đặt tay ông vào một máy đo huyết áp, rồi cẩn thận kiểm tra nhịp tim và một số chỉ số khác bằng các thiết bị mà ông chưa từng thấy.
“Thật không thể tin được…” Lưu Thiên Phong lẩm bẩm. “Các thiết bị này đo lường sức khỏe một cách nhanh chóng và chính xác như vậy… Thời của ta, phải mất rất nhiều công sức và kinh nghiệm mới có thể chẩn đoán bệnh tình.”
“Đúng vậy,” Lâm Nhi cười nhẹ, “nhưng dù y học hiện đại đã tiến bộ vượt bậc, chúng ta vẫn chưa thể giải quyết hết mọi vấn đề về sức khỏe. Nhiều bệnh mãn tính và các vấn đề về tuổi thọ vẫn còn là thách thức lớn.”
Cô ngồi xuống đối diện ông, đôi mắt nghiêm túc:
“Lưu tiên sinh, ông có thể nói rõ hơn về những phương pháp dưỡng sinh cổ truyền mà ông biết không? Nếu thật sự hiệu quả, chúng ta có thể nghiên cứu để áp dụng chúng trong y học hiện đại.”
Lưu Thiên Phong nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của Lâm Nhi. Ông suy nghĩ một lúc trước khi đáp lời:
“Thời đại của ta, dưỡng sinh là một nghệ thuật cân bằng giữa cơ thể và tinh thần. Chúng ta tin rằng sức khỏe bắt nguồn từ sự hài hòa giữa con người và thiên nhiên. Các phương pháp dưỡng sinh không chỉ tập trung vào việc chữa bệnh mà còn chú trọng đến việc ngăn ngừa bệnh tật, duy trì sức khỏe lâu dài.”
Lâm Nhi chăm chú lắng nghe, tay cô không ngừng ghi chép vào một quyển sổ nhỏ.
“Chúng tôi sử dụng các loại thảo dược tự nhiên để cân bằng khí huyết, các phương pháp thiền định để giữ cho tâm hồn thanh tịnh, và những bài tập thể chất nhẹ nhàng để duy trì sự linh hoạt của cơ thể,” Lưu Thiên Phong tiếp tục. “Chính những điều này đã giúp nhiều người sống khỏe mạnh và trường thọ.”
“Nhưng,” Lâm Nhi xen vào, “ông có nghĩ rằng những phương pháp này có thể kết hợp với y học hiện đại không? Chúng ta có thể đạt được kết quả tốt hơn nếu biết cách áp dụng chúng vào những công nghệ và kiến thức mới.”
“Ta tin rằng điều đó là có thể,” Lưu Thiên Phong nói, ánh mắt sáng lên niềm tin. “Cơ thể con người vốn dĩ vẫn như xưa, chỉ là môi trường và cách sống đã thay đổi. Nếu chúng ta kết hợp được cái mới và cái cũ, có thể sẽ tìm ra con đường mới cho sức khỏe và trường thọ.”
Lâm Nhi mỉm cười, sự tôn trọng trong cô dành cho vị thần y từ quá khứ ngày càng lớn. Cô cảm thấy may mắn vì đã gặp được một người như ông. Họ tiếp tục thảo luận suốt buổi chiều, chia sẻ những hiểu biết về y học của hai thời đại khác nhau.
“Thế nhưng, Lưu tiên sinh,” Lâm Nhi đột ngột chuyển chủ đề, “ông có nghĩ rằng có những thách thức nào khi áp dụng các phương pháp cổ truyền trong thế giới hiện đại này không? Đặc biệt là khi người ta quá phụ thuộc vào công nghệ và thuốc men hiện đại?”
Lưu Thiên Phong suy nghĩ một lúc, rồi trả lời:
“Ta hiểu rằng thách thức là không nhỏ. Người hiện đại có thể đã mất đi sự tin tưởng vào thiên nhiên và các phương pháp truyền thống. Nhưng nếu chúng ta chứng minh được hiệu quả của chúng thông qua các nghiên cứu và kết quả thực tế, thì lòng tin sẽ dần quay trở lại. Quan trọng là chúng ta phải kiên trì và tận tâm.”
Lâm Nhi gật đầu đồng ý. “Ông nói đúng. Chúng ta phải tìm cách kết hợp và chứng minh hiệu quả của các phương pháp này trong thực tiễn. Tôi sẽ giúp ông liên hệ với các nhà khoa học và bác sĩ khác để cùng nghiên cứu. Có lẽ chúng ta sẽ cần thử nghiệm lâm sàng để kiểm chứng.”
Lưu Thiên Phong cảm thấy một tia hy vọng mới lóe lên. Ông biết rằng hành trình phía trước sẽ rất dài và khó khăn, nhưng với sự giúp đỡ của những người như Lâm Nhi, ông tin rằng mình có thể mang lại những thay đổi tích cực cho thế giới này.
Buổi tối hôm đó, sau khi rời bệnh viện, Lâm Nhi mời Lưu Thiên Phong về nhà cô để nghỉ ngơi. Cô biết rằng, để hiểu rõ hơn về thời đại của ông, cô cần phải chăm sóc và tiếp xúc với ông nhiều hơn.
Khi họ bước ra khỏi bệnh viện, nhìn những ngọn đèn sáng rực khắp thành phố, Lưu Thiên Phong thở dài:
“Thế giới này thật kỳ diệu. Nhưng ta cũng lo rằng con người càng tiến bộ, họ càng xa rời thiên nhiên, xa rời những điều cốt lõi của sự sống.”
Lâm Nhi khẽ mỉm cười, giọng đầy tin tưởng:
“Chúng ta sẽ thay đổi điều đó, Lưu tiên sinh. Với sự giúp đỡ của ông, tôi tin rằng chúng ta có thể mang lại sự cân bằng và trường thọ mà mọi người hằng mong ước.”
Hai người họ cùng bước đi trong ánh đèn rực rỡ, bắt đầu một cuộc hành trình đầy hy vọng để khám phá bí mật của trường thọ và mang lại sức khỏe bền vững cho con người trong thế giới hiện đại.