Thần Y Và Căn Bệnh Lạ - Chương 1
Chương 1: Lời gọi cứu giúp
Ánh bình minh ló dạng, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi xuống ngôi làng nhỏ dưới chân núi. Không khí trong lành của buổi sáng bị phá vỡ bởi tiếng khóc than của người dân. Trong ngôi nhà nhỏ ở giữa làng, bà lão Thanh đang quỳ trước bàn thờ, cầu nguyện cho con trai mình, người đã mắc căn bệnh lạ.
“Ông trời ơi, xin cứu giúp con trai tôi,” bà Thanh lẩm bẩm, nước mắt rơi lã chã.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Bà Thanh giật mình, vội vàng lau nước mắt rồi mở cửa. Trước mắt bà là Lý, người lính của nhà vua, với nét mặt lo lắng.
“Bà Thanh, có chuyện gì đã xảy ra?” Lý hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn vào trong nhà.
“Con trai tôi… nó… nó đã trở nên điên loạn. Nó không nhận ra ai cả, tấn công mọi người xung quanh. Xin hãy giúp tôi!” bà Thanh nghẹn ngào.
Lý gật đầu, quyết định nhanh chóng. “Bà yên tâm, tôi sẽ báo cho nhà vua. Chúng ta cần Thần y xuống núi để cứu giúp.”
Tại cung điện hoàng gia, nhà vua đang bàn bạc với các quan lại về tình hình dịch bệnh. Tiếng bước chân của Lý vang lên trong đại sảnh.
“Bệ hạ!” Lý cúi đầu, thở hổn hển. “Bệ hạ, căn bệnh lạ đã lan tới làng dưới chân núi. Người dân đang rất khổ sở. Chúng ta cần Thần y ngay lập tức!”
Nhà vua đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị. “Ta đã nghe về căn bệnh này. Nó không chỉ làm người bệnh điên loạn mà còn gây nguy hiểm cho những người xung quanh. Ta sẽ cử người đến núi để mời Thần y xuống.”
Trên đỉnh núi cao, Thần y đang tĩnh tâm luyện khí. Bỗng nhiên, tiếng chim bồ câu trắng bay tới, đậu lên vai ông, mang theo một bức thư nhỏ.
Thần y mở thư, đọc nhanh dòng chữ:
“Kính gửi Thần y, chúng tôi khẩn cầu ngài xuống núi để cứu giúp người dân. Một căn bệnh lạ đã lan tràn, khiến người mắc bệnh trở nên điên loạn và hung dữ. Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của ngài. Nhà vua.”
Thần y khẽ gật đầu, ánh mắt trầm ngâm. “Thời điểm đã đến, ta phải hành động.”
Ngay chiều hôm đó, Thần y thu xếp hành lý, mang theo những dụng cụ cần thiết và bắt đầu hành trình xuống núi. Khi ông đến làng, người dân đón tiếp ông với ánh mắt hy vọng.
“Bà con yên tâm,” Thần y nói với giọng trầm ấm. “Ta sẽ cố gắng hết sức để cứu giúp mọi người. Bây giờ, hãy dẫn ta đến chỗ những người mắc bệnh.”
Lý dẫn Thần y đến ngôi nhà của bà Thanh. Khi bước vào, Thần y thấy một chàng trai trẻ, đang bị trói chặt vào giường, mắt đỏ ngầu và gầm gừ như thú dữ.
“Anh ấy là con trai bà Thanh, tên là Nam,” Lý giới thiệu.
Thần y tiến lại gần, quan sát kỹ càng. “Triệu chứng của cậu ấy rất nghiêm trọng. Ta cần thời gian để tìm hiểu thêm về căn bệnh này. Bà Thanh, xin hãy kể cho ta biết từ khi nào Nam bắt đầu có những biểu hiện lạ?”
Bà Thanh lau nước mắt, giọng run run kể lại. “Khoảng một tuần trước, Nam trở về từ rừng, sau một chuyến đi săn. Ban đầu, chỉ là những cơn đau đầu, nhưng sau đó cậu ấy bắt đầu mất kiểm soát, trở nên hung dữ và không nhận ra ai nữa.”
Thần y gật đầu, ghi chép lại những thông tin quan trọng. “Có thể nguyên nhân đến từ rừng. Ta cần đi tới đó để tìm hiểu thêm. Nhưng trước hết, ta sẽ pha chế một loại thuốc tạm thời để làm dịu Nam.”
Sau khi Thần y chuẩn bị thuốc và cho Nam uống, cậu bắt đầu bình tĩnh lại, đôi mắt bớt đỏ ngầu. Thần y nhìn xung quanh, nhận thấy sự lo lắng của người dân.
“Bà con, ta sẽ làm mọi thứ có thể để tìm ra nguyên nhân và chữa trị căn bệnh này. Hãy tin tưởng ta,” Thần y nói.
Dân làng đồng thanh cảm ơn, hy vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng họ. Họ tin rằng với sự giúp đỡ của Thần y, căn bệnh lạ sẽ sớm được đẩy lùi, mang lại sự yên bình cho ngôi làng một lần nữa.