Thần Y Và Căn Bệnh Lạ - Chương 3
Chương 3: Cuộc gặp gỡ với bệnh nhân đầu tiên
Mặt trời lặn dần sau những rặng núi, bóng tối bao trùm lên ngôi làng nhỏ. Trong ngôi nhà của bà Thanh, không khí căng thẳng bao trùm khi mọi người hồi hộp chờ đợi kết quả từ phương thuốc của Thần y. Nam nằm trên giường, hơi thở nặng nhọc, nhưng dường như có chút yên bình hơn so với trước.
“Thần y, liệu thuốc có hiệu quả không?” Bà Thanh hỏi, giọng run run.
Thần y đặt tay lên trán Nam, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cậu. “Cậu ấy đã giảm sốt và dường như đang dần bình tĩnh lại. Nhưng chúng ta cần chờ thêm một chút thời gian để chắc chắn.”
Bà Thanh nắm chặt tay con trai, nước mắt lăn dài trên gò má. “Cảm ơn ngài, Thần y. Tôi biết ơn ngài rất nhiều.”
Ngày hôm sau, Thần y quyết định kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng của Nam. Ông quan sát mọi dấu hiệu của cậu, từ nhịp tim đến phản ứng của cơ thể. Nam dần mở mắt, ánh nhìn không còn điên dại như trước.
“Nam, con có nghe thấy ta nói không?” Thần y hỏi nhẹ nhàng.
Nam chớp mắt vài lần, nhìn quanh phòng như để nhận ra mọi thứ. “Vâng, tôi… tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn.”
Mọi người trong nhà đều thở phào nhẹ nhõm, những tiếng thầm thì cảm ơn vang lên khắp nơi. Thần y mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn còn nhiều lo lắng.
“Nam đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng chúng ta cần tiếp tục theo dõi và điều trị. Tôi sẽ pha thêm thuốc và kiểm tra các triệu chứng còn lại.”
Trong khi Nam đang hồi phục, Thần y tiếp tục nghiên cứu về căn bệnh. Ông phát hiện ra rằng nấm không chỉ gây ra những triệu chứng điên loạn mà còn ảnh hưởng sâu đến hệ thần kinh của người bệnh. Điều này đòi hỏi một phương thuốc đặc biệt để loại bỏ hoàn toàn độc tố ra khỏi cơ thể.
Lý bước vào phòng nghiên cứu của Thần y, mang theo một rổ thảo dược tươi. “Ngài Thần y, đây là những loại thảo dược mà ngài yêu cầu. Tôi đã tìm thấy chúng trong rừng.”
Thần y gật đầu, bắt đầu phân loại và chế biến các loại thảo dược. “Tốt lắm, Lý. Chúng ta cần phối hợp các loại thảo dược này để tạo ra một phương thuốc hoàn chỉnh.”
Vài ngày sau, Nam đã hồi phục hoàn toàn, cậu có thể tự đứng dậy và đi lại. Cả làng vui mừng khôn xiết, những tiếng cười và niềm vui tràn ngập khắp nơi.
“Bà con, Nam đã khỏi bệnh nhờ công lao của Thần y. Chúng ta hãy cảm ơn và tri ân ngài,” bà Thanh nói, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Thần y mỉm cười khi nhìn thấy sự vui mừng của dân làng, nhưng trong lòng ông vẫn còn lo lắng về những người khác đang mắc bệnh. Ông biết rằng còn nhiều việc phải làm.
Tối hôm đó, Thần y và Lý ngồi bên bếp lửa, thảo luận về kế hoạch tiếp theo.
“Lý, chúng ta cần phải tìm cách tiếp cận và chữa trị cho những người khác trong làng. Căn bệnh này không thể chỉ dựa vào một mình Nam được,” Thần y nói.
Lý gật đầu đồng tình. “Ngài Thần y, tôi sẽ cùng ngài đi khắp làng để tìm những người mắc bệnh và mang họ đến đây để chữa trị.”
Thần y mỉm cười, cảm thấy biết ơn vì sự giúp đỡ của Lý. “Cảm ơn anh, Lý. Với sự giúp đỡ của anh, tôi tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được căn bệnh này.”
Sáng hôm sau, Thần y và Lý bắt đầu hành trình khắp làng để tìm kiếm những người mắc bệnh. Họ đi từ nhà này sang nhà khác, kiểm tra các triệu chứng và mang những người bệnh về trung tâm chữa trị tạm thời mà họ đã thiết lập.
“Ngài Thần y, có một gia đình ở phía bắc làng, cả nhà đều mắc bệnh,” một người dân báo cáo.
Thần y gật đầu, cùng Lý nhanh chóng tiến về phía bắc. Khi đến nơi, họ thấy một gia đình ba người, đều trong tình trạng điên loạn và hung dữ.
“Chúng ta cần phải nhanh chóng đưa họ về trung tâm chữa trị,” Thần y nói. “Lý, anh hãy giúp tôi kiềm chế họ trong khi tôi pha chế thuốc tạm thời.”
Với sự giúp đỡ của Lý và những người dân làng, Thần y đã thành công trong việc đưa gia đình mắc bệnh về trung tâm chữa trị. Ông bắt đầu điều trị cho họ, sử dụng phương thuốc mà ông đã phát triển từ việc chữa trị cho Nam.
Qua từng ngày, số lượng bệnh nhân hồi phục ngày càng tăng. Thần y không ngừng nghỉ trong việc nghiên cứu và phát triển phương thuốc. Ông cảm nhận được rằng, với sự kiên trì và lòng nhân ái, ông sẽ sớm đánh bại được căn bệnh lạ này, mang lại sự yên bình cho ngôi làng.