Thần Y Và Căn Bệnh Tinh Thần - Chương 1
Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Trong thời kỳ Hán triều, thầy thuốc Lục Hương nổi danh khắp vùng không chỉ bởi tài năng chữa bệnh mà còn bởi tấm lòng nhân hậu của mình. Ông đã giúp không biết bao nhiêu người thoát khỏi cơn nguy kịch, cứu chữa những căn bệnh tưởng chừng vô phương cứu chữa. Lục Hương không chỉ là một thầy thuốc tài giỏi mà còn là một học giả uyên bác, am hiểu sâu rộng về y học cổ truyền.
Một buổi chiều cuối thu, Lục Hương đang ngồi bên bàn, cẩn thận nghiền những lá thuốc thơm ngát để pha chế cho một bệnh nhân. Ánh nắng chiều len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên khuôn mặt già dặn nhưng vẫn đầy sức sống của ông. Đang tập trung vào công việc, Lục Hương bỗng nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Ông ngước lên, thấy một người đàn ông trung niên, trang phục nho nhã, bước vào phòng.
“Thầy Lục,” người đàn ông cúi chào, giọng nói trầm ấm, “Tôi nghe danh thầy đã lâu, nay đến để xin thầy giúp đỡ.”
“Xin chào, mời ông ngồi.” Lục Hương mỉm cười, ra hiệu mời khách ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Ông cần tôi giúp điều gì?”
Người đàn ông ngồi xuống, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lục Hương. “Thưa thầy, tôi là Tử An, sống ở một ngôi làng cách đây không xa. Con gái tôi, từ khi trở về từ một cuộc hành trình dài, đã thay đổi hoàn toàn. Cháu trở nên trầm mặc, ít nói, thường xuyên rơi vào trạng thái bất an và khóc lóc vô cớ. Tôi đã mời nhiều thầy thuốc đến chữa trị nhưng không ai có thể tìm ra nguyên nhân hay cách chữa trị cho cháu.”
Lục Hương gật đầu, đôi mắt ông ánh lên sự thông cảm. “Tôi hiểu, những căn bệnh tinh thần thường khó lường và khó chữa. Tuy nhiên, ông đừng lo lắng quá, tôi sẽ đến thăm cháu để xem xét tình hình.”
Tử An cúi đầu cảm tạ, “Xin thầy hãy cứu con gái tôi, tôi không biết phải làm sao nữa.”
Lục Hương đứng dậy, chuẩn bị các dụng cụ cần thiết. “Chúng ta đi ngay thôi, càng sớm càng tốt.”
Họ cùng rời khỏi nhà của Lục Hương, đi về phía ngôi làng mà Tử An đã nhắc đến. Trên đường đi, Lục Hương trò chuyện với Tử An để hiểu thêm về tình hình của cô gái.
“Con gái ông đã trải qua những sự kiện gì trong chuyến hành trình đó?” Lục Hương hỏi, đôi mắt đầy sự tập trung.
Tử An thở dài, “Cháu cùng mẹ đi thăm người thân ở một vùng xa. Trên đường về, họ gặp phải một cơn bão dữ dội. Tuy không ai bị thương nặng, nhưng tôi cảm thấy sau sự kiện đó, tâm trạng của cháu thay đổi hoàn toàn. Trước đây, cháu luôn là một cô gái vui vẻ, hoạt bát. Giờ đây, cháu giống như một người khác.”
Lục Hương im lặng, suy ngẫm về những điều Tử An kể. Ông biết rằng những cú sốc tinh thần có thể gây ra những ảnh hưởng lớn đến tâm lý, nhưng để hiểu rõ và chữa trị, ông cần phải trực tiếp gặp và xem xét tình trạng của bệnh nhân.
Khi họ đến ngôi làng, mặt trời đã bắt đầu lặn. Ngôi làng nhỏ bé nằm giữa những ngọn núi xanh tươi, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng gió rì rào qua những tán cây. Họ bước vào căn nhà nhỏ của Tử An. Bên trong, một cô gái trẻ ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn ra xa. Đó là Lan, con gái của Tử An.
“Lan,” Tử An nhẹ nhàng gọi, “Đây là thầy thuốc Lục Hương, ông đến để giúp con.”
Lan từ từ quay đầu lại, đôi mắt cô trống rỗng, không có chút cảm xúc nào. Cô chỉ nhìn Lục Hương mà không nói gì.
Lục Hương tiến lại gần, ngồi xuống đối diện với Lan. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt cô, cố gắng tìm kiếm dấu vết của nỗi đau ẩn sâu bên trong.
“Cháu có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra không?” Lục Hương hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp.
Lan không trả lời, chỉ cúi đầu, đôi vai khẽ run lên. Từ khóe mắt cô, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.
Lục Hương không ép buộc. Ông hiểu rằng cô cần thời gian và sự kiên nhẫn. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay lạnh lẽo của Lan, truyền cho cô một chút sự ấm áp từ lòng bàn tay mình.
“Không sao, cháu không cần phải nói gì cả. Ta sẽ giúp cháu, bằng mọi cách có thể.” Lục Hương nói, ánh mắt đầy sự quyết tâm.
Đêm đó, sau khi quan sát kỹ lưỡng tình trạng của Lan, Lục Hương trở về nhà với một nỗi trăn trở lớn trong lòng. Ông đã gặp nhiều trường hợp bệnh nhân bị ảnh hưởng bởi tinh thần, nhưng tình trạng của Lan dường như sâu sắc hơn. Cô bé không chỉ bị ám ảnh bởi những sự kiện trong quá khứ, mà còn đang phải đối mặt với một nỗi sợ hãi vô hình, một sự mất mát mà cô không thể diễn tả thành lời.
Đêm đó, trong giấc ngủ chập chờn, Lục Hương mơ thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Ông thấy mình đứng giữa một khu rừng u ám, bao quanh bởi bóng tối. Tiếng gió rít qua những tán cây như tiếng than khóc của hàng ngàn linh hồn. Phía trước ông, một con đường mòn dẫn đến một thế giới khác, nơi con người phải đối mặt với những căn bệnh tinh thần phức tạp, vượt xa tầm hiểu biết của y học cổ truyền. Trong giấc mơ, một giọng nói trầm mặc vang lên:
“Lục Hương, ngươi được chọn để vượt qua ranh giới của thời gian, để chữa lành những tâm hồn bị tổn thương. Hãy chuẩn bị, hành trình của ngươi mới chỉ bắt đầu.”
Khi tỉnh dậy, Lục Hương cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng. Ông biết rằng giấc mơ đó không chỉ là một lời cảnh báo, mà còn là một chỉ dẫn. Lục Hương quyết định rằng ông sẽ không chỉ giúp Lan, mà còn sẽ tìm hiểu sâu hơn về căn bệnh tinh thần mà ông chưa từng đối mặt. Ông sẽ đi tìm câu trả lời, dù phải đối mặt với những thử thách lớn lao nhất.
Với quyết tâm ấy, Lục Hương bắt đầu chuẩn bị cho một hành trình mới, một hành trình không chỉ để chữa lành thể xác, mà còn để chữa lành tâm hồn.