Thần Y Và Căn Bệnh Virus - Chương 2
Chương 2: Cuộc dịch chuyển kỳ lạ
Sau một ngày dài chữa bệnh cho dân làng, Từ An trở về căn nhà nhỏ của mình. Bên trong căn phòng ấm áp, ánh đèn dầu leo lét chiếu sáng những cuốn sách cổ và các dụng cụ y học mà ông đã tích lũy qua nhiều năm. Từ An ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ cũ, nơi ông thường nghiền ngẫm những bài thuốc cổ truyền và ghi chép những kinh nghiệm quý báu trong việc chữa trị.
Đêm đó, bầu trời bỗng nhiên trở nên âm u lạ thường. Gió thổi mạnh, cuốn theo những âm thanh rít lên như tiếng thở dài của đất trời. Từ An cảm nhận được sự bất thường trong không khí, nhưng ông vẫn tập trung vào việc nghiên cứu một loại thảo dược mới mà ông vừa phát hiện. Đôi tay ông nhanh nhẹn nghiền nát lá cây trong cối đá, từng động tác đều mang một sự khéo léo và chính xác.
Bỗng nhiên, một luồng sáng chói lóa xuất hiện ngay trước mặt ông, sáng đến mức khiến Từ An phải nhắm mắt lại. Khi ông mở mắt ra, căn phòng dường như rung chuyển, đồ đạc bị hất văng, và cảm giác như cả không gian đang xoay tròn. Từ An cố giữ thăng bằng, nhưng sức mạnh của cơn lốc đã cuốn ông ra khỏi căn nhà, vào giữa một vòng xoáy ánh sáng.
Cảm giác hoa mắt, chóng mặt và rồi… một cú va đập mạnh khiến ông ngã nhào xuống đất. Từ An nằm im một lúc, cố gắng lấy lại bình tĩnh và nhận thức về môi trường xung quanh. Khi ông mở mắt ra, cảnh vật trước mặt ông hoàn toàn khác biệt so với những gì ông từng biết.
Trước mắt ông là những tòa nhà cao chọc trời, những con đường trải nhựa với các phương tiện kỳ lạ lao vun vút. Ánh đèn sáng rực rỡ khắp nơi, khiến Từ An cảm thấy mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ. Ông ngơ ngác đứng dậy, nhìn quanh tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của ngôi làng quen thuộc, nhưng tất cả đều vô ích. Ông đã bị đưa đến một nơi mà ngay cả trong giấc mơ cũng chưa từng nghĩ đến.
Giữa dòng người tấp nập, Từ An cảm thấy lạc lõng và hoang mang. Những người đi đường nhìn ông với ánh mắt tò mò, vì trang phục cổ trang của ông hoàn toàn khác biệt so với mọi người. Ông cố gắng giao tiếp với vài người, nhưng ngôn ngữ của họ nghe như những tiếng lạ lẫm, ông không thể hiểu được họ nói gì.
Từ An lạc lõng bước đi, ánh mắt đầy lo lắng và bất an. Nhưng là một người thầy thuốc, ông biết mình phải giữ bình tĩnh trong bất kỳ tình huống nào. Ông đi qua những con phố xa lạ, đôi mắt cố gắng tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc.
Sau một hồi lang thang vô định, ông phát hiện một biển hiệu phía xa với hình ảnh của một cánh hoa sen – biểu tượng của y học cổ truyền. Dù biển hiệu này được trang trí bằng đèn sáng rực và ngôn ngữ ông không hiểu, hình ảnh ấy mang lại cho ông một tia hy vọng. Ông quyết định tiến lại gần.
Khi đến nơi, ông nhận ra đó là một phòng khám y học cổ truyền. Qua cửa kính, ông nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đang bào chế thuốc. Người đàn ông ấy quay lại, nhìn thấy Từ An qua cửa kính và tỏ vẻ ngạc nhiên.
Từ An, không còn cách nào khác, quyết định gõ cửa phòng khám. Người đàn ông bên trong nhanh chóng mở cửa, ánh mắt đầy tò mò pha lẫn sự bất ngờ:
“Xin chào, ông cần giúp đỡ gì không?” Người đàn ông hỏi, giọng nói mang theo một sự lịch sự và chuyên nghiệp.
Từ An, dù không hiểu ngôn ngữ nhưng cảm nhận được sự thân thiện, liền cúi đầu chào và đưa tay chỉ vào các loại thảo dược mà người đàn ông đang bào chế. Người đàn ông dường như nhận ra điều gì đó, liền mở lối mời Từ An vào trong.
Bên trong phòng khám, Từ An cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ. Dù không hiểu rõ mọi thứ xung quanh, ông biết mình đang ở một nơi có liên quan đến y học cổ truyền. Người đàn ông bắt đầu trò chuyện với Từ An, dùng cử chỉ tay để truyền đạt ý nghĩa, và dần dần hai người bắt đầu hiểu nhau hơn.
Người đàn ông đưa cho Từ An một tách trà nóng, và họ cùng ngồi xuống. Từ An cảm thấy đây là một cơ hội, dù nhỏ nhoi, để tìm hiểu về nơi kỳ lạ mà ông đang ở. Và hơn hết, ông cần tìm cách trở về với ngôi làng và người dân mà ông luôn lo lắng và yêu thương. Nhưng trước tiên, ông phải hiểu rõ tình hình và tìm ra con đường mà định mệnh đã dẫn lối cho ông.