Thần Y Và Công Nghệ Tương Lai - Chương 1
Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Bầu trời vào một buổi chiều thu trong vắt, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống ngôi làng nhỏ nơi thầy thuốc Lý Thuận đang sống. Lý Thuận, một người đã trải qua hơn sáu mươi mùa xuân, với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt hiền từ, đang ngồi dưới gốc cây đa lớn giữa làng, nghe tiếng gió xào xạc qua những tán lá.
“Dân làng ai cũng khỏe mạnh, tôi đã yên tâm,” ông mỉm cười nói với Lão Trương, một người bạn già, khi hai người ngồi uống trà.
“Phải rồi, thầy Lý,” Lão Trương đáp, giọng ông run run. “Nhờ có thầy mà dân làng chúng tôi mới có thể sống an lành đến vậy. Nhưng… thầy không định về kinh thành nữa sao?”
Lý Thuận lắc đầu, mắt nhìn xa xăm về phía ngôi đền cổ nằm trên ngọn đồi cao.
“Tôi đã qua tuổi mơ ước rồi, Trương huynh. Kinh thành giờ chỉ là kỷ niệm. Ở đây, tôi tìm được sự bình yên.”
Lão Trương gật đầu, hiểu ý bạn. “Nếu vậy, hãy để tôi đi cùng thầy lên đền. Hôm nay là ngày lễ lớn, thầy đừng đi một mình.”
Lý Thuận mỉm cười, đặt tay lên vai bạn, “Huynh cứ nghỉ ngơi đi. Tôi muốn có chút thời gian tĩnh tâm. Đền chỉ cách đây một đoạn, không có gì phải lo.”
Lão Trương muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lý Thuận, ông chỉ biết gật đầu. “Thầy cẩn thận.”
Lý Thuận rời khỏi làng, bước lên con đường mòn dẫn đến ngôi đền cổ. Khi đến nơi, ông cúi đầu trước tượng thần, mắt nhắm lại, tâm hồn thả trôi theo những lời cầu nguyện thầm thì. Gió bất ngờ thổi mạnh, cuốn những chiếc lá khô tung lên không trung, tạo thành một vòng xoáy xung quanh Lý Thuận.
“Thật kỳ lạ,” Lý Thuận lẩm bẩm, cảm giác bất an bắt đầu xuất hiện trong lòng. Ông đứng thẳng người dậy, nhìn quanh để tìm hiểu nguồn gốc của cơn gió lạ này. Nhưng rồi, trước khi kịp làm gì, một cơn lốc xoáy mạnh mẽ xuất hiện từ hư không, cuốn lấy ông.
“Aaaa!” Lý Thuận thét lên, cả người bị nhấc bổng lên không trung, cơ thể quay cuồng trong gió. Mọi thứ xung quanh ông biến thành một xoáy nước màu sắc, không gian vặn vẹo như một giấc mơ quái dị.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra?” Lý Thuận cố gắng kêu lên, nhưng không có ai trả lời. Cơn lốc cuốn ông đi xa khỏi đền, xa khỏi ngôi làng thân thuộc, và rồi, bất ngờ, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Khi Lý Thuận tỉnh lại, ông thấy mình nằm trên một bề mặt cứng rắn và lạnh lẽo. Đầu ông đau như búa bổ, mắt mờ mịt chưa thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
“Đây là đâu?” Lý Thuận tự hỏi, giọng khàn đặc vì khát nước. Ông cố gắng ngồi dậy, đôi tay run rẩy chạm vào mặt đất cứng dưới chân.
Chỉ đến khi tầm nhìn trở lại, Lý Thuận mới nhận ra cảnh tượng trước mắt. Ông đang đứng giữa một nơi mà ông chưa từng thấy bao giờ: những tòa nhà cao tầng sừng sững chọc trời, những cỗ máy kỳ lạ đang chạy ngang qua với tốc độ nhanh chóng, và những con người mặc trang phục lạ lẫm di chuyển như dòng nước chảy không ngừng.
“Đây… đây là đâu? Kinh thành ư? Không, không thể nào!” Lý Thuận hoảng hốt, tim đập thình thịch. Ông lảo đảo đứng dậy, cảm thấy đôi chân mình yếu ớt.
“Mình đang mơ chăng?” ông tự nhủ, nhưng mọi thứ quá chân thực để là một giấc mơ. Tiếng còi xe, tiếng người nói chuyện xì xào bằng một thứ ngôn ngữ lạ lẫm đập vào tai ông. Ông bước chậm rãi, mắt mở to, cố gắng hiểu điều gì đang xảy ra.
“Bác ơi, bác có sao không?” Một giọng nữ vang lên sau lưng ông. Lý Thuận quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ đứng trước mặt, mắt nhìn ông lo lắng.
“Tôi… đây là đâu?” Lý Thuận hỏi, giọng run rẩy.
“Đây là thành phố Đông Kinh, bác không nhớ sao?” cô gái hỏi lại, mắt nhíu lại vì ngạc nhiên. “Bác có cần tôi đưa đi bệnh viện không?”
“Bệnh viện?” Lý Thuận lặp lại, cảm thấy ngôn ngữ cô gái sử dụng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. “Không, ta… ta chỉ muốn biết đây là đâu.”
“Đông Kinh, năm 2085. Bác có sao không? Bác cần giúp đỡ gì không?” cô gái hỏi lại, mắt cô tràn đầy lo lắng.
“2085?” Lý Thuận đứng bất động, tâm trí ông hoàn toàn bấn loạn. “Làm sao có thể? Mình đang ở thời Đường mà… Mình… đã… xuyên không?”
Ông không thể nói gì thêm, chỉ đứng đó, mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, đầu óc quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi không có câu trả lời.
“Thầy Lý… đã đến nơi nào vậy?” ông tự hỏi, trái tim ông đập mạnh trong lồng ngực, như muốn vỡ ra trước sự thật không thể tin nổi này.