Thần Y Và Công Nghệ Tương Lai - Chương 2
Chương 2: Thế giới mới và những thách thức
Lý Thuận lặng lẽ bước đi trên con phố xa lạ, tâm trí ông vẫn còn ngổn ngang với những câu hỏi không lời đáp. Ông cảm nhận được sự bất ổn trong lòng, nhưng bản năng của một thầy thuốc đã trải qua bao thăng trầm giúp ông giữ bình tĩnh, cố gắng không để mình hoảng loạn.
“Bác cần giúp gì không? Có phải bác bị mất trí nhớ không?” cô gái trẻ theo sau ông, đôi mắt lo lắng. Cô đưa tay chạm nhẹ vào vai ông, như muốn trấn an.
“Ta…” Lý Thuận ngập ngừng, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ rối loạn trong đầu. “Ta không sao… Chỉ là ta vừa đến đây và chưa quen với nơi này.”
Cô gái nhìn ông, đôi mắt vẫn chưa hết ngờ vực nhưng cũng không hỏi thêm. “Vậy để cháu dẫn bác đến một nơi yên tĩnh hơn. Ở đây quá đông đúc, bác có lẽ cần thời gian để nghỉ ngơi.”
Lý Thuận gật đầu, không nói gì thêm. Cô gái dẫn ông qua những con phố đầy xe cộ và người qua lại, tất cả đều như đang sống trong một nhịp độ mà ông chưa từng thấy. Cuối cùng, họ đến một khu công viên nhỏ, nơi có những hàng cây xanh mướt và tiếng chim hót ríu rít.
“Cháu là Ngọc, bác có thể gọi cháu là Tiểu Ngọc,” cô gái giới thiệu khi họ đã ngồi xuống một băng ghế dài dưới gốc cây. “Cháu làm việc trong một bệnh viện gần đây. Nếu bác cần gì, cháu sẵn sàng giúp.”
Lý Thuận cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói thân thiện của Tiểu Ngọc. Ông ngước nhìn cô, đôi mắt đầy vẻ biết ơn. “Cảm ơn con, Tiểu Ngọc. Ta là Lý Thuận, một thầy thuốc… Ở thời đại của ta, ta đã cống hiến cả đời để chữa bệnh cho dân chúng.”
Tiểu Ngọc nghe vậy, khẽ cười, nghĩ rằng ông đang nói đùa. “Bác thật là hài hước, nhưng cháu biết là bác có chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Bác đến từ đâu? Sao lại lạc đến đây mà không có ai đi cùng?”
Lý Thuận không đáp ngay. Ông nhìn sâu vào mắt Tiểu Ngọc, cân nhắc xem có nên nói ra sự thật. Nhưng rồi ông quyết định thử một cách khác.
“Tiểu Ngọc, nơi đây, công nghệ y học đã phát triển đến mức nào rồi?” ông hỏi, cố gắng hiểu thêm về thế giới mà ông đang bị mắc kẹt.
Tiểu Ngọc thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi nhưng rồi cô nhanh chóng trả lời, “Y học hiện tại đã tiến xa lắm rồi, bác ạ. Các căn bệnh mà trước đây khó chữa trị như ung thư, bệnh tim, hay suy giảm miễn dịch đều có phương pháp điều trị rất tiên tiến. Chúng cháu có thể chỉnh sửa gene để ngăn ngừa bệnh tật, sử dụng robot để phẫu thuật với độ chính xác cao, và cả công nghệ nano để điều trị từ bên trong cơ thể.”
Lý Thuận lắng nghe mà trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc. Những điều Tiểu Ngọc vừa nói giống như chuyện thần thoại đối với ông, người đã từng phải dùng từng loại thảo dược, từng cây kim châm cứu để chữa bệnh. Nhưng ông cũng cảm thấy một sự tò mò trỗi dậy trong lòng, liệu có thể kết hợp những phương pháp cổ xưa của mình với những tiến bộ này không?
“Tiểu Ngọc, cháu có thể dẫn ta đến bệnh viện mà cháu đang làm việc không?” Lý Thuận đề nghị, giọng ông trở nên nghiêm túc hơn.
Tiểu Ngọc nhìn ông một lúc, đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Bác muốn đến bệnh viện? Bác chắc là không sao chứ?”
“Ta ổn, nhưng ta muốn nhìn thấy cách mà các cháu chữa trị bệnh nhân ở nơi này. Có lẽ… ta có thể học được điều gì đó.”
Mặc dù vẫn còn nhiều điều không hiểu, Tiểu Ngọc đồng ý và dẫn Lý Thuận đến bệnh viện. Trên đường đi, Lý Thuận không thể rời mắt khỏi cảnh tượng xung quanh. Ông thấy những tòa nhà bằng kính sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, những cỗ máy kỳ lạ mà Tiểu Ngọc gọi là “ô tô” chạy êm ái trên những con đường mà không cần ngựa kéo, và cả những thiết bị nhỏ mà người ta cầm trong tay, nói chuyện qua đó như đang trò chuyện trực tiếp.
Khi họ đến bệnh viện, một tòa nhà khổng lồ với cửa kính tự động mở ra trước mặt, Lý Thuận không khỏi ngạc nhiên. Ông bước vào, mắt dán chặt vào mọi thứ xung quanh, từ những thiết bị y tế hiện đại đến những màn hình hiển thị thông tin bệnh nhân một cách chi tiết.
“Đây là bệnh viện Đại Đông, một trong những bệnh viện lớn nhất ở thành phố này,” Tiểu Ngọc giới thiệu khi họ bước vào một phòng khám. “Bác sĩ ở đây rất giỏi, họ có thể chữa trị nhiều căn bệnh mà trước đây tưởng chừng như vô phương cứu chữa.”
Lý Thuận nhìn quanh, mắt ông dừng lại ở một bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, được kết nối với nhiều thiết bị phức tạp. Một bác sĩ trẻ đang kiểm tra tình trạng của bệnh nhân qua một bảng điều khiển điện tử, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình.
“Bác sĩ, đây là ông Lý, một người bạn của tôi,” Tiểu Ngọc giới thiệu.
Bác sĩ trẻ quay sang nhìn Lý Thuận, nở nụ cười thân thiện. “Chào ông Lý, rất vui được gặp ông. Ông có vẻ quan tâm đến y học?”
“Phải, ta từng là thầy thuốc ở thời đại của mình,” Lý Thuận đáp, đôi mắt vẫn dán vào các thiết bị y tế trước mặt. “Có thể cho ta biết, bệnh nhân này mắc phải bệnh gì không?”
Bác sĩ trẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Lý Thuận, nhưng anh nhanh chóng giải thích. “Bệnh nhân này mắc một loại ung thư phổi hiếm gặp. Chúng tôi đang điều trị bằng liệu pháp gene, kết hợp với công nghệ nano để tiêu diệt tế bào ung thư mà không làm tổn hại đến các tế bào khỏe mạnh.”
Lý Thuận lặng người đi khi nghe những lời đó. Ông nhớ lại những bệnh nhân mà ông từng điều trị, nhiều người trong số họ đã chết vì những căn bệnh mà ông không thể chữa trị. Nhưng giờ đây, trước mặt ông, là những phương pháp mà ông chưa từng tưởng tượng tới.
“Tuyệt vời,” ông thốt lên, không giấu được sự kinh ngạc. “Nhưng… liệu ta có thể quan sát thêm không? Ta muốn học hỏi.”
Bác sĩ trẻ nhìn Tiểu Ngọc, rồi quay lại nhìn Lý Thuận, nở một nụ cười hiểu biết. “Tất nhiên rồi, ông Lý. Chúng tôi luôn sẵn lòng chia sẻ kiến thức. Hãy xem chúng tôi làm việc, và nếu có điều gì ông không hiểu, cứ hỏi tôi.”
Lý Thuận cảm thấy một luồng khí nóng ấm áp trong lòng. Dù rằng ông đang ở trong một thế giới hoàn toàn mới, ông biết mình vẫn có thể cống hiến, vẫn có thể học hỏi và giúp đỡ những người xung quanh. Và từ giây phút đó, Lý Thuận bắt đầu hành trình khám phá y học hiện đại, với hy vọng rằng ông có thể kết hợp những gì tốt đẹp nhất từ hai thế giới để mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho những bệnh nhân đang chịu đựng nỗi đau.