Thần Y Và Cuộc Chiến Chống Ung Thư - Chương 1
Chương 1: Hành trình xuyên thời gian
Ánh mặt trời buổi sáng sớm chiếu qua tán lá cây cổ thụ, len lỏi vào căn phòng nhỏ nơi Lý Tử Vân đang chăm chú nghiền nát những lá cây thơm ngát. Hương thơm dịu dàng của thảo dược lan tỏa trong không gian, tạo nên một bầu không khí thanh tịnh và thư thái.
Lý Tử Vân là một thầy thuốc trẻ tuổi nhưng đầy tài năng và được biết đến khắp vùng vì khả năng chữa bệnh bằng các bài thuốc cổ truyền. Anh đã dành cả đời mình để nghiên cứu và hoàn thiện những phương thuốc mà tổ tiên truyền lại, với hy vọng sẽ cứu giúp được nhiều người hơn nữa.
“Thảo dược này thật sự có tác dụng kỳ diệu,” Lý Tử Vân lẩm bẩm khi anh nhẹ nhàng lật một trang trong cuốn sách cổ xưa. “Nhưng còn thiếu gì đó… một thành phần nữa để hoàn thiện bài thuốc này.”
Vừa lúc đó, ngoài trời bỗng nhiên trở nên u ám, mây đen tụ lại trên bầu trời như báo hiệu một điều gì đó bất thường. Lý Tử Vân ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lo lắng. “Thời tiết thay đổi đột ngột thế này sao?” anh tự hỏi, rồi quay lại bàn làm việc, tiếp tục nghiền ngẫm.
Bất chợt, căn phòng bừng sáng bởi một luồng sáng chói lòa. Lý Tử Vân chưa kịp phản ứng thì một cơn lốc xoáy mạnh mẽ xuất hiện từ hư không, cuốn phăng anh và mọi thứ xung quanh. Tiếng gió gào thét vang vọng trong tai, hòa cùng âm thanh của đồ vật bị cuốn bay, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.
“Aaa!” Lý Tử Vân kêu lên, cảm giác như cơ thể mình đang bị xé toạc khỏi thực tại. Anh cố gắng bám chặt lấy bàn làm việc, nhưng vô ích, sức mạnh của cơn lốc quá lớn. Trong giây lát, anh cảm thấy như mình bị cuốn đi qua không gian và thời gian, với những hình ảnh lạ lẫm lướt qua mắt.
Khi Lý Tử Vân tỉnh lại, anh cảm nhận được nền đất cứng dưới chân và hít thở không khí trong lành, nhưng không hề quen thuộc. Anh chớp mắt, nhìn quanh, nhận ra mình đang đứng giữa một con đường rộng lớn, hai bên là những tòa nhà cao chọc trời lấp lánh ánh đèn. Những cỗ xe kim loại lao vun vút qua lại trên đường, tạo nên âm thanh inh ỏi mà anh chưa từng nghe thấy trước đây.
“Đây là đâu? Mình đang ở đâu vậy?” Lý Tử Vân thì thầm, đầu óc choáng váng khi anh cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu quen thuộc.
Bỗng, một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo tiếng còi xe và tiếng người cười nói. Anh nhận ra rằng mình đang đứng trước một tòa nhà lớn, với chữ “Bệnh viện Trung tâm” viết bằng thứ ngôn ngữ hiện đại mà anh chỉ vừa mới đọc được. Ánh đèn neon nhấp nháy trên biển hiệu, phản chiếu trong đôi mắt hoang mang của Lý Tử Vân.
“Có lẽ… đây là một nơi chữa bệnh? Nhưng sao mọi thứ lại khác biệt thế này?” Lý Tử Vân nghĩ thầm. Trước mắt anh là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ: người dân mặc quần áo kỳ lạ, sử dụng những thiết bị mà anh không thể hiểu nổi, và toàn bộ không gian tràn ngập ánh sáng mà không có bóng dáng của một ngọn đèn dầu nào.
Lý Tử Vân lấy lại bình tĩnh, cố gắng bước những bước chân đầu tiên trong thế giới xa lạ này. Mọi thứ xung quanh anh đều khiến anh choáng ngợp. Anh chạm tay vào một chiếc xe đỗ bên lề đường, cảm nhận lớp vỏ kim loại mát lạnh. “Đây là vật gì? Sao nó không giống xe ngựa mà lại không cần ngựa kéo?” anh lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ chạy vội vã đến gần anh. Cô mặc chiếc áo blouse trắng, trên tay cầm một tập tài liệu. Cô nhìn Lý Tử Vân với vẻ lo lắng.
“Anh không sao chứ? Anh có cần giúp đỡ không?” cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.
Lý Tử Vân bối rối nhìn cô gái. Mặc dù hiểu được ngôn ngữ của cô, nhưng cách ăn mặc và phong cách của cô hoàn toàn xa lạ với anh. “Tôi… không biết mình đang ở đâu,” anh trả lời, giọng đầy ngập ngừng. “Đây có phải là… một nơi chữa bệnh không?”
Cô gái nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. “Vâng, đây là bệnh viện. Anh bị lạc đường sao? Anh có cần gặp bác sĩ không?”
Lý Tử Vân ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào. Anh muốn giải thích mọi chuyện, nhưng sợ rằng câu chuyện của mình sẽ quá khó tin đối với cô gái này. Cuối cùng, anh chỉ gật đầu. “Có lẽ… tôi cần một bác sĩ. Nhưng có thể cho tôi biết thêm về nơi này không?”
Cô gái mỉm cười, dù vẫn còn nghi ngờ. “Tôi là Minh Anh, bác sĩ nội trú tại bệnh viện này. Nếu anh cần giúp đỡ, tôi có thể giúp anh.”
“Minh Anh…” Lý Tử Vân lặp lại cái tên, cảm giác thân thuộc lạ lùng khi nhắc đến. “Cảm ơn cô, tôi là Lý Tử Vân. Cô có thể cho tôi biết thêm về thế giới này không? Mọi thứ ở đây đều rất… khác lạ.”
Minh Anh nhìn anh chằm chằm, sự tò mò bắt đầu nhen nhóm trong lòng. “Thế giới này? Anh đang nói về điều gì? Nhưng nếu anh cần giúp đỡ, tôi sẽ làm những gì có thể. Hãy theo tôi vào bệnh viện, có lẽ chúng ta cần nói chuyện thêm.”
Lý Tử Vân theo sau Minh Anh, bước vào tòa nhà với cảm giác lẫn lộn giữa sợ hãi và tò mò. Anh biết rằng mình đã lạc vào một thời đại khác, một thế giới mới đầy những điều chưa từng biết đến. Nhưng anh cũng cảm nhận được rằng mình đã đến đây không phải vô tình – có lẽ số phận đã dẫn dắt anh đến thế giới này để hoàn thành một nhiệm vụ gì đó lớn lao hơn.
Và từ đó, hành trình của Lý Tử Vân trong thế giới hiện đại bắt đầu, với những thử thách và khám phá mới đang chờ đợi anh phía trước.