Thần Y Và Cuộc Khủng Hoảng Y Tế - Chương 2
Chương 2: Thế giới mới và khủng hoảng y tế
Người đàn ông trẻ dìu Lý An qua con đường đông đúc, ánh mắt đầy lo lắng. Những tiếng còi xe inh ỏi và dòng người qua lại như thác lũ khiến Lý An choáng ngợp. Ông cảm thấy đầu óc quay cuồng, mọi thứ xung quanh thật xa lạ và khó hiểu.
“Cụ ơi, cụ cứ dựa vào cháu. Chắc cụ đang rất hoang mang. Cháu là Minh, bác sĩ ở bệnh viện gần đây. Cháu sẽ đưa cụ về nhà cháu trước, rồi mình từ từ nói chuyện.” Minh nói, giọng đầy quan tâm.
Lý An không còn cách nào khác, đành gật đầu đồng ý. Ông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Minh. Ông bước đi một cách chậm chạp, cố gắng theo kịp nhịp bước của người đàn ông trẻ.
Họ đi qua những con phố tấp nập, những tòa nhà cao chọc trời với những cửa sổ sáng đèn. Lý An chưa từng thấy những kiến trúc như thế này, và ông cảm thấy mình như lạc vào một thế giới khác. Cuối cùng, Minh dẫn ông vào một tòa nhà nhỏ hơn, trông có vẻ yên tĩnh hơn.
“Đây là nhà cháu,” Minh nói khi mở cửa. “Cụ vào trong đi, cháu sẽ pha cho cụ một ly trà.”
Lý An bước vào căn phòng nhỏ gọn nhưng đầy đủ tiện nghi. Ông ngồi xuống chiếc ghế bọc nệm mềm mại, mắt nhìn quanh căn phòng. Những vật dụng kỳ lạ, từ chiếc hộp phát ra âm thanh đến những bức ảnh được treo trên tường, tất cả đều là những thứ ông chưa từng thấy. Nhưng điều làm ông ngạc nhiên nhất là một tấm gương lớn, trong đó phản chiếu hình ảnh của chính mình – một ông lão với mái tóc bạc phơ và bộ trang phục cổ truyền nhà Đường.
Minh mang đến một tách trà nóng và đặt trước mặt Lý An. “Cụ uống chút trà cho ấm người, rồi mình nói chuyện.”
Lý An nâng tách trà lên, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay. Ông nhấp một ngụm, hương vị dịu nhẹ khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. “Cảm ơn ngươi, Minh. Ta không biết phải bắt đầu từ đâu… Tất cả những điều này… thật không thể tin được.”
Minh ngồi xuống đối diện, ánh mắt vẫn đầy sự ngạc nhiên và tò mò. “Cụ nói cụ là thần y từ thời nhà Đường… Làm sao chuyện đó có thể xảy ra được? Cháu không muốn tỏ ra vô lễ, nhưng nghe có vẻ như cụ đang nhầm lẫn điều gì đó.”
Lý An thở dài, đặt tách trà xuống bàn. “Ta cũng không hiểu rõ. Sáng nay ta còn đang tìm kiếm một loại thảo dược trong rừng gần Trường An. Rồi đột nhiên, ta bị cuốn vào một cơn lốc và khi tỉnh dậy… ta đã ở đây. Tất cả những gì ngươi nói, về việc nhà Đường đã qua đi hơn ngàn năm… ta vẫn chưa thể tin được.”
Minh im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì vừa nghe. Anh là một bác sĩ, một người tin vào khoa học và lý trí. Nhưng đứng trước mặt anh là một người đàn ông già nua, với trang phục cổ xưa và một câu chuyện không thể tin nổi.
“Cháu không biết phải giải thích thế nào, nhưng… có lẽ chúng ta nên tập trung vào hiện tại. Cụ nói cụ là thần y, cụ có thể kể thêm về những gì cụ làm, cách cụ chữa bệnh không?”
Lý An gật đầu, ánh mắt sáng lên khi nói về lĩnh vực ông đam mê cả đời. “Ta sử dụng thảo dược, kết hợp chúng lại để tạo ra các bài thuốc chữa bệnh. Những cây cỏ mà ngươi coi là bình thường, nhưng khi được sử dụng đúng cách, chúng có thể cứu sống con người. Ta đã học hỏi từ những bậc thầy trước đây và phát triển thêm những bài thuốc riêng của mình.”
Minh lắng nghe với sự quan tâm thực sự. “Y học hiện đại cũng có những phương pháp điều trị bằng thuốc, nhưng khác biệt rất lớn với những gì cụ mô tả. Tuy nhiên, có một điều cháu không thể phủ nhận: việc chữa bệnh bằng thảo dược vẫn còn tồn tại và được sử dụng trong y học cổ truyền ngày nay.”
Lý An cảm thấy một tia hy vọng lóe lên. “Nếu những kiến thức của ta vẫn còn hữu dụng… có lẽ ta có thể giúp đỡ trong thời gian ta ở đây.”
Minh cười nhẹ. “Cháu nghĩ rằng điều đó hoàn toàn có thể. Nhưng trước mắt, chúng ta cần đảm bảo sức khỏe của cụ đã, vì có vẻ như cụ đã trải qua một cú sốc lớn.”
Khi họ đang trò chuyện, điện thoại của Minh đột nhiên reo lên. Anh nhấc máy, gương mặt nghiêm trọng ngay sau khi nghe được nội dung từ đầu dây bên kia. “Vâng, tôi sẽ đến ngay,” anh nói nhanh rồi cúp máy.
“Có chuyện gì sao?” Lý An hỏi, nhận thấy sự căng thẳng trong giọng nói của Minh.
“Cháu phải đến bệnh viện ngay lập tức,” Minh đáp. “Có một ca bệnh khẩn cấp liên quan đến dịch bệnh lạ mà bệnh viện đang phải đối phó. Nếu cụ không phiền, cháu sẽ đưa cụ theo. Có lẽ khi cụ thấy tình hình, cụ sẽ hiểu thêm về thời đại này.”
Lý An gật đầu, lòng đầy tò mò và có chút lo lắng. “Được, ta sẽ đi cùng ngươi. Có lẽ đây là một phần trong hành trình mà ta cần phải đối mặt.”
Minh dẫn Lý An ra khỏi nhà, và cả hai bước vào chiếc xe của anh. Khi xe lăn bánh trên đường, Lý An nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dòng xe cộ tấp nập và ánh đèn neon rực rỡ. Tâm trí ông tràn ngập những câu hỏi về thế giới mới này, và về những điều ông sắp phải đối mặt.
Bệnh viện xuất hiện trong tầm mắt chỉ sau vài phút. Minh nhanh chóng dẫn Lý An vào bên trong, nơi không khí căng thẳng và vội vã tràn ngập khắp nơi. Những bệnh nhân nằm la liệt, bác sĩ và y tá chạy đi chạy lại, cố gắng đối phó với tình hình.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lý An hỏi, cảm nhận được sự hỗn loạn trong không khí.
“Đây là một dịch bệnh mới, chúng tôi chưa tìm ra cách chữa trị,” Minh nói, giọng đầy lo lắng. “Bệnh nhân ngày càng nhiều, và y học hiện đại dường như không đủ khả năng đối phó. Chúng tôi đang cố gắng hết sức, nhưng mọi thứ đang trở nên tồi tệ.”
Lý An nhìn những khuôn mặt mệt mỏi và đau đớn xung quanh mình. Ông cảm thấy lòng mình trĩu nặng, nhưng đồng thời cũng có một ngọn lửa mới bùng cháy trong tim. “Minh, có lẽ ta có thể giúp. Hãy để ta xem qua tình trạng của các bệnh nhân và thử tìm ra một phương pháp.”
Minh nhìn Lý An, lòng đầy hy vọng. “Nếu cụ có thể giúp, cháu sẽ biết ơn vô cùng. Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Lý An gật đầu, ánh mắt quyết tâm. “Vậy thì bắt đầu ngay thôi. Ta sẽ không để dịch bệnh này cướp đi thêm bất kỳ mạng sống nào nữa.”
Trong khoảnh khắc đó, một thần y từ quá khứ và một bác sĩ của tương lai đã hợp lực, bắt đầu một cuộc hành trình mới để đối đầu với cuộc khủng hoảng y tế đầy thử thách.