Thần Y và Cuộc Phiêu Lưu Giải Cứu Dịch Bệnh - Chương 2
Chương 2: Hành Trình Về Miền Đất Bị Ám
Khi đoàn người tiến vào làng, bầu không khí trở nên nặng nề hơn, như thể cả không gian đang bị bao trùm bởi một luồng khí độc vô hình. Những căn nhà gỗ, vốn dĩ từng tươi tắn và ấm áp, giờ đây xám xịt, cửa sổ đóng kín, và không một âm thanh nào vang lên từ bên trong. Con đường chính dẫn vào làng đầy bụi bặm, những dấu vết của sự sống dường như đang dần biến mất.
Thần y bước đi giữa con đường, đôi mắt ông quét qua từng góc khuất của ngôi làng. Ông dừng lại trước một ngôi nhà có cánh cửa gỗ nặng nề, nơi mà người đàn ông trung niên đã chỉ cho ông từ xa.
“Đây là nhà của tôi,” người đàn ông nói, giọng ông pha lẫn chút lo âu và hy vọng. “Con trai tôi đang nằm trong, và vợ tôi đang chăm sóc nó.”
Thần y gật đầu, ra hiệu cho người đàn ông mở cửa. Cánh cửa kêu cót két khi mở ra, để lộ ra bên trong căn nhà tối tăm, chỉ có một vài ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu đặt trên bàn. Người phụ nữ từ trước đó, vợ của người đàn ông, đang quỳ bên cạnh giường, nơi đứa bé nằm mê man, hơi thở yếu ớt.
“Thưa thần y,” người phụ nữ nói, mắt cô lấp lánh nước mắt khi nhìn ông. “Xin hãy cứu lấy con trai tôi.”
Thần y tiến lại gần, ngồi xuống bên giường đứa bé. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu bé, cảm nhận được nhiệt độ cao bất thường và nhịp đập yếu ớt của tim. Ông mở túi vải mang theo, lấy ra một lọ thuốc nhỏ chứa thảo dược và rót một ít vào chiếc cốc gỗ.
“Con bé này bị sốt cao do nhiễm độc,” thần y nói, giọng ông trầm ngâm khi pha chế thuốc. “Nhưng không phải là loại sốt thông thường. Có gì đó trong không khí, có thể là từ nguồn nước hoặc thức ăn.”
Ông nhìn quanh căn nhà, tìm kiếm dấu hiệu của nguồn gây bệnh, rồi nói với người đàn ông: “Ngươi có biết nguồn nước của làng có vấn đề gì không? Hoặc có ai đã chết vì những triệu chứng tương tự trước đó?”
Người đàn ông gật đầu: “Có, thưa thần y. Chúng tôi đã chôn cất vài người chết vì những triệu chứng này, và nguồn nước chính của làng, con sông lớn, cũng bị ô nhiễm nặng nề. Chúng tôi nghĩ rằng kẻ thù đã làm điều gì đó với con sông.”
Thần y khẽ nhíu mày, nhận ra rằng ông đang đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng hơn ông tưởng. Ông đứng dậy, đi ra ngoài, nhìn dòng sông từ xa. Nước sông chảy qua làng, màu sắc đã biến đổi, nước đục ngầu và có mùi hôi thối.
“Chúng đã đầu độc dòng sông,” thần y nói khẽ với bản thân, cảm nhận được sự tàn ác của kẻ thù. “Đây không chỉ là một dịch bệnh tự nhiên mà là một kế hoạch nhằm làm suy yếu vùng đất này.”
Người đàn ông bước ra theo, giọng ông lộ rõ sự lo lắng: “Thưa thần y, ngài có thể cứu chúng tôi không? Chúng tôi sợ rằng nếu không có ngài, chúng tôi sẽ không thể chống đỡ được lâu hơn.”
Thần y quay lại, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm: “Ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình. Nhưng trước tiên, ta cần phải xác định rõ nguyên nhân và tìm cách khắc phục. Chúng ta cần phải lọc lại nước và chữa trị cho những người bị nhiễm độc.”
Người phụ nữ từ trong nhà bước ra, cẩn thận bế con trai trong lòng, đặt cậu bé vào tay thần y. “Xin hãy chữa cho con tôi trước. Nó là tất cả đối với tôi.”
Thần y nhìn đứa bé, rồi nhẹ nhàng đút cho cậu bé uống thảo dược mà ông đã pha chế. “Cứ yên tâm, thảo dược này sẽ giúp hạ sốt và giảm bớt độc tố. Nhưng để cứu chữa dứt điểm, ta cần phải xử lý nguồn nước. Hãy dẫn ta đến nơi bắt đầu dòng sông.”
Người đàn ông gật đầu, dẫn đường cho thần y và một số người dân khác đến đầu nguồn của con sông. Trên đường đi, thần y chú ý thấy những dấu hiệu khác của sự nhiễm độc trong môi trường: cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước, cây cối héo úa, và không khí nặng mùi hóa chất.
Khi đến nơi, thần y nhìn thấy nguồn nước bị nhiễm độc, và gần đó, có những dấu vết của kẻ thù đã từng cắm trại. Những vết chân lớn và lạ lẫm, cùng với những mảnh vỡ của vũ khí và áo giáp, cho thấy rằng những kẻ này không phải là con người bình thường.
“Chúng là ai?” Thần y hỏi, giọng ông trở nên cứng rắn.
Người đàn ông lắc đầu, lo lắng: “Chúng tôi không biết, thưa thần y. Chúng xuất hiện từ rừng sâu, không ai biết chúng đến từ đâu. Chỉ biết rằng chúng mang theo bóng tối và chết chóc.”
Thần y cúi xuống, lấy một ít nước từ sông, rồi dùng thảo dược để thử nghiệm. Nước nhanh chóng phản ứng với thảo dược, tạo ra một lớp bọt đen.
“Đây là ma thuật hắc ám,” thần y kết luận, đứng dậy. “Chúng không chỉ muốn phá hủy cơ thể mà còn muốn hủy diệt linh hồn của các ngươi. Chúng ta không chỉ đang đối mặt với dịch bệnh mà còn với một thế lực tà ác.”
Mọi người đều sững sờ trước những lời nói của thần y. Sự sợ hãi và tuyệt vọng bắt đầu lan tỏa, nhưng thần y không để cho cảm giác đó nắm giữ tâm trí của mình. Ông quay sang nhóm người, giọng nói chắc nịch:
“Chúng ta không còn nhiều thời gian. Ta sẽ chuẩn bị thuốc giải độc cho cả làng, nhưng ta cũng cần sự giúp đỡ của tất cả các ngươi. Nếu chúng ta muốn sống sót, chúng ta phải đoàn kết và đối mặt với mối nguy này cùng nhau.”
Người dân dần lấy lại tinh thần, họ đồng loạt gật đầu, quyết tâm làm theo lời của thần y. Trong mắt họ, thần y không chỉ là một người chữa bệnh mà còn là hy vọng cuối cùng của cả ngôi làng.
Thần y bắt đầu công việc của mình, bắt đầu pha chế thuốc giải độc từ những thảo dược quý giá mà ông mang theo. Ông biết rằng thời gian đang cạn dần, nhưng với sự quyết tâm và trí tuệ của mình, ông sẽ không để cho vùng đất này rơi vào tay bóng tối.