Thần Y và Cuộc Phiêu Lưu Giải Cứu Dịch Bệnh - Chương 3
Chương 3: Sự Thật Về Dịch Bệnh
Trở lại ngôi làng với những nguyên liệu quý giá trong tay, thần y ngay lập tức bắt tay vào việc pha chế thuốc giải độc. Trong căn nhà nhỏ của người đàn ông trung niên, ánh đèn dầu leo lắt soi rọi những chiếc lọ đựng thảo dược đặt trên bàn gỗ. Bên ngoài, màn đêm buông xuống, bao phủ cả ngôi làng trong sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích như lời nguyền rủa vang vọng.
Thần y cẩn thận cân đo từng loại thảo dược, nghiền chúng thành bột mịn và pha vào nước. Những ngón tay già nua của ông, dẫu đã qua bao năm tháng, vẫn khéo léo và chính xác như ngày nào. Cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của thảo dược, pha lẫn với chút cay nồng của những loại cây cỏ hiếm hoi.
Người đàn ông trung niên và vợ ông đứng lặng lẽ quan sát, ánh mắt họ đầy hy vọng nhưng cũng thấp thoáng nỗi lo âu. Đứa con trai của họ, sau khi uống thuốc của thần y, đã có dấu hiệu hồi phục, nhưng cậu bé vẫn yếu ớt và cần thêm thời gian để hồi sức.
“Thần y, ngài nghĩ liệu thuốc này có thể cứu được mọi người trong làng không?” người phụ nữ hỏi, giọng cô run rẩy.
Thần y ngừng lại, nhìn cô một lát rồi gật đầu: “Đây là loại thuốc mạnh nhất ta có thể pha chế từ những nguyên liệu hiện có. Nó sẽ giúp loại bỏ độc tố khỏi cơ thể, nhưng để chữa trị hoàn toàn, chúng ta cần phải làm sạch nguồn nước và ngăn chặn sự lan rộng của dịch bệnh.”
Ông quay sang người đàn ông trung niên: “Ngươi cần phải tập hợp tất cả người dân lại, giải thích cho họ về cách dùng thuốc này. Mỗi người cần phải uống thuốc ba lần một ngày, không được bỏ lỡ. Nếu có ai bị nhiễm bệnh quá nặng, hãy đưa họ đến gặp ta ngay.”
Người đàn ông gật đầu, nhanh chóng rời đi để làm theo lời thần y. Trong lúc đó, thần y tiếp tục pha chế thêm thuốc và chuẩn bị những vật dụng cần thiết để xử lý nguồn nước. Ông biết rằng không chỉ việc chữa trị quan trọng, mà còn phải ngăn chặn tận gốc nguồn gốc của dịch bệnh.
Khi người đàn ông trở lại cùng với một số người dân khác, thần y dẫn họ ra ngoài, nơi dòng sông đang chảy qua làng. Ánh trăng bạc chiếu sáng mặt nước, lộ rõ sự đục ngầu và màu sắc bất thường của nó. Mùi hôi thối từ nước bốc lên, khiến mọi người phải che mũi.
“Đây chính là nguồn cơn của dịch bệnh,” thần y nói, giọng ông đầy nghiêm trọng. “Kẻ thù đã đầu độc dòng sông này. Nếu chúng ta không làm sạch nó, thì dù có uống thuốc giải độc, dịch bệnh vẫn sẽ tiếp tục lan rộng.”
Người dân nhìn nhau, lo lắng và bất an. Một người đàn ông trẻ tuổi, có lẽ là con trai của một trong những người dân làng, tiến lên hỏi: “Chúng ta phải làm gì để làm sạch nguồn nước, thưa thần y?”
Thần y cẩn trọng suy nghĩ, rồi trả lời: “Ta sẽ cần các ngươi giúp đỡ. Chúng ta phải sử dụng một loại thảo dược đặc biệt để làm sạch nước. Nhưng quá trình này không đơn giản và sẽ mất nhiều thời gian. Ta cần các ngươi chuẩn bị các thùng lớn để chứa nước sạch sau khi đã lọc qua thảo dược, và hãy tìm những chiếc bình đất để giữ nước tinh khiết.”
Một người khác, lớn tuổi hơn, hỏi: “Nhưng làm sao chúng ta có thể chắc chắn rằng kẻ thù sẽ không tiếp tục đầu độc dòng sông?”
Thần y nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đó, đôi mắt ông lấp lánh sự kiên quyết: “Chúng ta không thể chắc chắn. Nhưng ta tin rằng nếu chúng ta có thể đẩy lùi dịch bệnh và chuẩn bị cho một cuộc phản công, chúng sẽ không dễ dàng quay trở lại.”
Người dân dần lấy lại sự quyết tâm. Họ bắt đầu thực hiện những gì thần y yêu cầu, cùng nhau chuẩn bị thảo dược, thùng chứa nước, và bình đất. Trong lúc đó, thần y tập trung vào việc pha chế loại thảo dược đặc biệt, thứ mà ông tin rằng sẽ làm sạch được dòng sông.
Đêm đó, khi mọi thứ đã sẵn sàng, thần y cùng những người dân dũng cảm nhất tiến tới đầu nguồn dòng sông. Họ cẩn thận rắc thảo dược xuống nước, theo từng bước mà thần y chỉ dẫn. Khi thảo dược tiếp xúc với nước, một lớp bọt mỏng nổi lên, và màu nước bắt đầu thay đổi, dần dần trong hơn.
Những người dân chứng kiến quá trình này, ánh mắt họ tràn đầy hy vọng. Một người đàn ông thốt lên: “Nước đang trong trở lại! Chúng ta đang làm được rồi!”
Thần y mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ông không cho phép bản thân quá lạc quan. Ông biết rằng còn nhiều việc phải làm, và kẻ thù chưa chắc đã từ bỏ dễ dàng. Ông quay sang những người dân và nói:
“Đây chỉ mới là bước đầu. Chúng ta cần phải tiếp tục theo dõi nguồn nước và kiểm tra xem liệu có dấu hiệu nhiễm độc trở lại hay không. Hãy kiên nhẫn và luôn cẩn thận.”
Người dân gật đầu, quyết tâm theo đuổi nhiệm vụ này đến cùng. Họ hiểu rằng cuộc chiến chống lại dịch bệnh và kẻ thù sẽ còn kéo dài, nhưng với sự dẫn dắt của thần y, họ tin rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách.
Trong khi mọi người chuẩn bị quay về làng, thần y vẫn đứng lặng yên bên dòng sông. Ông nhìn nước chảy, đôi mắt đầy trầm tư. Ông biết rằng phía trước còn nhiều hiểm nguy, nhưng ông cũng nhận ra rằng mình không còn có thể rời xa cuộc chiến này. Có một mối liên kết sâu sắc giữa ông và vùng đất này, và ông biết rằng mình sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nó.