Thần Y và Cuộc Phiêu Lưu Giải Cứu Dịch Bệnh - Chương 5
Chương 5: Bí Mật Trong Rừng Sâu
Mặt trời đã lên cao, soi sáng khắp mọi nơi trong làng, nhưng bầu không khí vẫn chưa trở lại như cũ. Những người dân đang bận rộn sửa chữa lại những ngôi nhà bị hư hỏng và chăm sóc những người bị thương sau cuộc chiến. Thần y, sau khi giúp đỡ những người dân khẩn cấp nhất, đã trở lại căn nhà gỗ nhỏ của người đàn ông trung niên. Tuy nhiên, trong lòng ông vẫn còn nhiều điều bận tâm, nhất là nguồn gốc của những kẻ thù vừa tấn công làng.
Người đàn ông trung niên, nay đã được biết tên là Lâm, bước vào căn nhà, thấy thần y đang ngồi bên chiếc bàn gỗ, trầm tư. Ông cúi đầu chào và nói:
“Thưa thần y, ngài đã cứu chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy rằng ngôi làng này vẫn chưa an toàn. Chúng tôi không biết những kẻ thù đó là ai và vì sao chúng lại nhắm vào làng này. Tôi sợ rằng chúng sẽ quay trở lại với lực lượng lớn hơn.”
Thần y gật đầu, đôi mắt ông ánh lên sự suy tư: “Ngươi nói đúng, Lâm. Những kẻ thù đó không phải là con người bình thường, chúng có một nguồn gốc rất đen tối và nguy hiểm. Ta cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó lớn hơn và mạnh mẽ hơn ẩn sâu trong rừng.”
Lâm hít một hơi sâu, đôi mắt anh lo lắng: “Ngài nghĩ rằng chúng ta có thể tìm ra nguồn gốc của chúng trong rừng sâu không? Nhưng rừng rậm xung quanh làng này rất nguy hiểm. Ngay cả người dân bản địa như chúng tôi cũng không dám đi vào sâu quá.”
Thần y mỉm cười nhẹ, rồi đứng dậy, tay ông đặt lên vai Lâm, giọng nói đầy quyết tâm: “Chính vì điều đó mà chúng ta phải đi. Nếu chúng ta không tìm ra nguồn gốc của mối nguy hiểm này, thì ngôi làng sẽ mãi mãi sống trong sự sợ hãi. Ta sẽ dẫn đầu cuộc hành trình này, nhưng ta cần ngươi và vài người dũng cảm khác đi cùng.”
Lâm cúi đầu đồng ý ngay lập tức: “Tôi sẽ tập hợp những người đàn ông mạnh mẽ nhất trong làng. Chúng tôi sẽ không để ngài đi một mình.”
Thần y gật đầu, lòng ông nhẹ nhõm khi thấy lòng dũng cảm của người dân làng này. “Chuẩn bị vũ khí, nước uống và lương thực đủ cho một cuộc hành trình dài. Ta không biết rừng sâu sẽ chứa đựng những nguy hiểm gì, nhưng chúng ta phải sẵn sàng đối mặt với tất cả.”
Buổi chiều hôm đó, Lâm cùng với vài người dân trong làng, tổng cộng khoảng sáu người, đã sẵn sàng cho cuộc hành trình. Mỗi người mang theo một gói thảo dược mà thần y đã chuẩn bị, dùng để tự vệ nếu cần thiết. Thần y đứng trước cổng làng, nhìn qua những người đồng hành của mình, rồi ra lệnh xuất phát.
Rừng sâu bao phủ bởi những tán cây cổ thụ cao lớn, chắn hết ánh sáng mặt trời, khiến không gian trở nên tối tăm và ẩm ướt. Mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, vì bất cứ ai cũng có thể bước nhầm vào một hố sâu hay gặp phải những loài thú nguy hiểm. Nhưng với sự dẫn dắt của thần y, nhóm người dần tiến sâu vào rừng mà không gặp trở ngại lớn nào.
Bất chợt, thần y dừng lại, đôi mắt ông quét qua một khu vực phía trước, nơi mà ánh sáng yếu ớt của mặt trời còn sót lại đang chiếu xuống. Một cảm giác lạnh sống lưng lướt qua, và ông biết rằng họ đã đến gần điều mà họ đang tìm kiếm.
“Ngừng lại,” thần y ra hiệu cho mọi người dừng bước. Ông nhìn quanh, rồi cúi xuống một gốc cây lớn, nơi có những dấu vết kỳ lạ khắc sâu vào thân cây. “Đây không phải là dấu vết tự nhiên. Có ai đó, hoặc cái gì đó, đã đánh dấu khu vực này.”
Một trong những người đàn ông, tên là Hùng, một thợ săn lành nghề trong làng, nhìn dấu vết với sự lo lắng: “Tôi chưa từng thấy dấu vết nào như thế này. Nó không phải từ bất kỳ loài thú nào mà tôi biết.”
Thần y lặng lẽ gật đầu, rồi ra hiệu cho mọi người tiếp tục tiến tới. Không lâu sau, họ đến một khoảng trống giữa rừng, nơi ánh sáng đột ngột rọi xuống, soi sáng một cái cây cổ thụ khổng lồ. Nhưng điều kỳ lạ là dưới gốc cây, có một cánh cửa bằng đá, nửa vùi trong đất.
“Cái gì đây?” Lâm kinh ngạc thốt lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá. “Sao có thể có một cánh cửa như thế này trong rừng?”
Thần y tiến lại gần, tay ông chạm vào bề mặt lạnh lẽo của cánh cửa đá. “Đây không phải là công trình của con người bình thường. Nó có thể đã tồn tại ở đây hàng thế kỷ, được ẩn giấu cho đến khi chúng ta phát hiện ra. Và ta tin rằng bên trong này chính là nơi bắt nguồn của tất cả những hiểm nguy mà chúng ta đang đối mặt.”
Lâm tiến lại gần thần y, hỏi với giọng lo lắng: “Chúng ta có nên mở nó ra không, thưa thần y? Nếu đây là nơi xuất phát của kẻ thù, thì liệu chúng ta có đủ sức mạnh để đối phó với những gì bên trong?”
Thần y quay lại nhìn Lâm và những người khác, đôi mắt ông sáng rực với sự kiên định: “Chúng ta không thể quay lại bây giờ. Đây là cơ hội duy nhất để ngăn chặn kẻ thù trước khi chúng tiếp tục tấn công ngôi làng. Nếu chúng ta không làm gì, thì ngôi làng sẽ mãi mãi sống trong sự sợ hãi và hủy diệt. Hãy chuẩn bị tinh thần, chúng ta sẽ mở cánh cửa này.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, dù trong lòng họ vẫn còn nhiều lo lắng. Thần y bắt đầu dùng sức để đẩy cánh cửa đá. Cánh cửa nặng nề và cũ kỹ, nhưng sau một hồi nỗ lực, nó dần mở ra, để lộ ra một lối đi tối tăm và ẩm ướt dẫn xuống lòng đất.
Không khí bên trong lạnh lẽo và ngột ngạt, như thể nó chứa đựng bí mật của hàng nghìn năm. Thần y rút ra một ngọn đuốc từ túi vải của mình, thắp sáng nó, rồi bước vào trong, dẫn đầu đoàn người.
“Chúng ta sẽ khám phá bí mật này, và nếu cần, chúng ta sẽ đối mặt với những gì bên trong,” thần y nói, giọng ông vang vọng trong không gian hẹp của lối đi. “Hãy giữ vững niềm tin và nhớ rằng chúng ta đang chiến đấu để bảo vệ ngôi làng, bảo vệ sự sống.”
Cả đoàn người bước theo thần y, tiến sâu vào lòng đất, nơi bí mật của rừng sâu đang chờ đợi họ. Và họ biết rằng, bất kể điều gì đang chờ đợi phía trước, họ sẽ không quay đầu lại.