Thần Y và Học Trò Bất Đắc Dĩ - Chương 2
Chương 2: Hành trình về kinh đô
Sau khi vượt qua cánh cổng đồ sộ của kinh đô, Huyền Lâm và người lính lập tức được dẫn vào hoàng cung. Không khí trong cung điện căng thẳng và trầm lặng đến mức ngột ngạt. Các cung nữ, thái giám đều lộ vẻ lo lắng, đi lại một cách vội vã, nhưng không dám gây ra tiếng động lớn. Cả cung điện như bị phủ bóng bởi tình trạng nguy kịch của vị vua.
Người lính dẫn Huyền Lâm qua những dãy hành lang dài uốn lượn, rồi dừng lại trước một cánh cửa lớn được khảm vàng và ngọc quý. Đó là cửa phòng của hoàng đế. Huyền Lâm dừng lại một lúc, hít một hơi sâu trước khi bước vào, cảm nhận rõ ràng sự nặng nề của không gian xung quanh.
Bên trong căn phòng rộng lớn, ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn lồng làm tôn lên sự xa hoa của nội thất. Nhưng mọi thứ đều bị lu mờ bởi hình ảnh của vị vua đang nằm trên giường, trông gầy gò và yếu đuối, khác xa với hình ảnh của một bậc đế vương uy nghiêm. Bên cạnh giường, các ngự y đang thấp thỏm, vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng. Khi thấy thần y bước vào, tất cả đều cúi đầu kính cẩn, nhường chỗ cho ông.
Hoàng hậu, một người phụ nữ quý phái với đôi mắt tràn đầy sự mệt mỏi và lo âu, tiến lại gần Huyền Lâm. “Thần y Huyền Lâm, xin người hãy cứu lấy hoàng thượng,” bà nói, giọng khẩn thiết và đầy hy vọng.
Huyền Lâm gật đầu, tiến tới bên giường vua. Ông nhẹ nhàng kiểm tra mạch của hoàng đế, đôi mắt sắc bén và tập trung như một con đại bàng săn mồi. Sau một lúc, ông ra hiệu cho tất cả mọi người trong phòng rời ra xa, chỉ giữ lại một mình mình với vị vua.
“Ngươi hãy kể rõ cho ta mọi triệu chứng mà bệ hạ đã trải qua,” Huyền Lâm hỏi ngự y trưởng, người đã chăm sóc vua từ khi bệnh tình bắt đầu.
“Bệ hạ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và chán ăn cách đây khoảng một tháng,” ngự y trưởng trả lời, giọng run rẩy. “Ban đầu, chúng tôi nghĩ chỉ là do căng thẳng công việc, nhưng sau đó, hoàng thượng bắt đầu bị sốt cao, kèm theo đau đầu dữ dội và chóng mặt. Chúng tôi đã thử mọi phương pháp, từ châm cứu đến thuốc thảo dược, nhưng không có tác dụng. Tình trạng của bệ hạ ngày càng xấu đi, cho đến khi ngài không thể rời khỏi giường.”
Huyền Lâm lặng lẽ gật đầu, rồi lấy từ túi ra một lọ nhỏ chứa bột thuốc. Ông hòa tan bột thuốc vào nước, sau đó nhẹ nhàng đổ vào miệng hoàng đế. Ánh mắt ông sắc bén, quan sát kỹ lưỡng từng phản ứng nhỏ của vị vua.
Một lúc sau, hoàng đế dường như bắt đầu thở đều hơn, khuôn mặt ông cũng bớt căng thẳng hơn. Huyền Lâm nhẹ nhàng vuốt mạch và cảm thấy một chút dấu hiệu hồi phục. Tuy nhiên, ông biết rõ rằng đây chỉ là bước đầu, bệnh tình của vua vẫn rất nghiêm trọng.
“Ta sẽ cần phải ở lại đây một thời gian để theo dõi và tiếp tục điều trị cho bệ hạ,” Huyền Lâm quay sang nói với hoàng hậu. “Bệnh tình của ngài ấy không đơn giản, nhưng nếu được chăm sóc đúng cách, ta tin rằng có thể cứu chữa.”
Hoàng hậu nắm lấy tay ông, đôi mắt rơm rớm nước mắt: “Thần y, chúng ta biết ơn ngài vô cùng. Xin hãy làm mọi cách để cứu hoàng thượng.”
Huyền Lâm gật đầu. “Ta sẽ làm hết sức mình. Nhưng ta cần một nơi yên tĩnh để điều chế thuốc và nghiên cứu. Hãy sắp xếp cho ta một căn phòng gần đây, và không ai được làm phiền khi ta đang làm việc.”
Hoàng hậu lập tức ra lệnh cho các thái giám và cung nữ chuẩn bị một phòng cho thần y gần đó. Không lâu sau, Huyền Lâm đã có một căn phòng rộng rãi, đầy đủ dụng cụ để ông có thể làm việc một cách thoải mái nhất. Ông bắt đầu bận rộn với việc điều chế các loại thuốc từ thảo dược mà mình mang theo.
Trong những ngày tiếp theo, thần y không ngừng làm việc, theo dõi sát sao tình trạng của vua. Ông cẩn thận từng chút một, không bỏ sót bất kỳ dấu hiệu nào, từ đó điều chỉnh thuốc men sao cho phù hợp. Ông còn yêu cầu các ngự y khác hỗ trợ trong việc chăm sóc sức khỏe cho vua, nhưng không ai được phép can thiệp vào việc điều trị chính.
Một buổi tối, khi mặt trời đã lặn và cung điện chìm vào trong bóng tối, Huyền Lâm đang điều chế thuốc thì nghe thấy tiếng động nhẹ ở cửa. Ông quay lại và thấy một chàng thanh niên trẻ tuổi, với dáng vẻ lúng túng, đang đứng ngoài cửa.
“Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây?” Huyền Lâm hỏi, giọng nghiêm nghị.
Chàng trai trẻ cúi đầu, vẻ mặt bối rối. “Thưa thần y, tôi là Nam, một người hầu trong cung. Tôi được lệnh mang thức ăn cho ngài.”
Huyền Lâm nhìn Nam, rồi nói: “Để đó và lui ra. Ta không cần ai làm phiền lúc này.”
Nam đặt khay thức ăn xuống, nhưng không rời đi ngay. Cậu ta có vẻ ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng không dám. Cuối cùng, cậu quyết định mở lời: “Thưa thần y, tôi nghe nói ngài là người có thể chữa được mọi bệnh tật. Có phải như vậy không?”
Huyền Lâm nhìn Nam, ánh mắt ông sắc bén như xuyên thấu suy nghĩ của người đối diện. “Ta không phải là thần thánh, chỉ là một người hiểu biết về y học. Ngươi có điều gì muốn hỏi sao?”
Nam lúng túng đáp: “Tôi… tôi chỉ muốn hỏi liệu ngài có thể dạy tôi về y học được không? Tôi muốn học cách cứu người.”
Huyền Lâm im lặng một lúc, nhìn kỹ Nam từ đầu đến chân. “Ngươi có biết học y cần sự kiên nhẫn, sự thông minh, và quan trọng nhất là lòng nhân từ không? Ngươi có thật sự muốn học, hay chỉ là một phút hứng thú?”
Nam ngẩng đầu lên, trong mắt cậu ánh lên sự quyết tâm. “Thưa thần y, tôi thật sự muốn học. Tôi không biết nhiều về y học, nhưng tôi muốn có thể giúp đỡ người khác, giống như ngài.”
Huyền Lâm khẽ thở dài. “Ta không có thời gian để dạy ngươi lúc này. Ta phải tập trung vào việc chữa bệnh cho hoàng thượng. Nhưng nếu ngươi thật sự nghiêm túc, hãy quay lại sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ ở đây. Lúc đó, ta sẽ xem xét.”
Nam cảm ơn và rời đi, để lại Huyền Lâm tiếp tục công việc của mình. Nhưng trong lòng ông, cuộc gặp gỡ này đã để lại một dấu ấn nhỏ, một sự tò mò về chàng trai trẻ tuổi với trái tim nhân hậu và quyết tâm đó.
Chương 2 kết thúc với hình ảnh của Huyền Lâm trở lại với công việc của mình, nhưng lần này, một phần trong tâm trí ông vẫn nhớ về Nam, về lời đề nghị học y bất ngờ đó. Những ngày tháng tới sẽ còn đầy những thử thách mới, không chỉ trong việc chữa trị cho vị vua, mà còn trong việc đối mặt với sự lựa chọn mà Huyền Lâm chưa từng nghĩ tới: truyền thụ kiến thức y học của mình cho một học trò trẻ tuổi.