Thần Y và Học Trò Bất Đắc Dĩ - Chương 3
Chương 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Sau nhiều ngày đêm không ngừng nghỉ, tình trạng của vua đã có những chuyển biến tích cực. Sức khỏe của ngài dần hồi phục, những cơn sốt giảm đi, và ngài có thể ăn uống trở lại. Hoàng hậu và các ngự y trong cung đều thở phào nhẹ nhõm, lòng biết ơn thần y Huyền Lâm càng thêm sâu đậm.
Một buổi sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ phòng, vua tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài. Huyền Lâm đang ngồi bên cạnh, kiểm tra mạch cho ngài.
“Ta cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, thần y,” vua nói, giọng yếu ớt nhưng đầy hy vọng.
Huyền Lâm gật đầu, đáp lại với sự nhẹ nhàng thường thấy: “Bệ hạ cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian, tránh suy nghĩ nhiều. Bệnh tình của ngài vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng với chế độ chăm sóc hợp lý, ngài sẽ mau chóng bình phục.”
Vua khẽ cười, gương mặt lộ vẻ nhẹ nhõm. “Ta biết ơn ngươi, Huyền Lâm. Không chỉ là một thầy thuốc tài ba, ngươi còn là một người có tấm lòng cao cả.”
Huyền Lâm cúi đầu, không đáp lời. Ông hiểu rằng không cần phải nói nhiều, mà chỉ cần hành động bằng cả tâm huyết của mình.
Ngay khi Huyền Lâm định rời phòng để chuẩn bị thêm thuốc, Nam bất ngờ xuất hiện trước cửa. Cậu bước vào với vẻ ngập ngừng, nhưng ánh mắt lại thể hiện rõ sự quyết tâm. Cậu quỳ xuống trước vua và Huyền Lâm, cúi đầu thật sâu.
“Thưa bệ hạ, thưa thần y,” Nam nói, giọng run run. “Xin cho phép tôi được nói vài lời.”
Vua hơi ngạc nhiên, nhưng ngài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Ngươi có chuyện gì muốn nói sao? Nói đi, không cần phải e ngại.”
Nam ngước mắt lên nhìn vua, rồi quay sang Huyền Lâm. “Thưa bệ hạ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Thần y Huyền Lâm đã cứu sống nhiều người, và ngài là người duy nhất có thể chữa trị cho bệ hạ. Tôi muốn học hỏi từ thần y, muốn trở thành một thầy thuốc như ngài ấy để có thể giúp đỡ người khác.”
Vua nhìn sang Huyền Lâm với một nụ cười nhẹ trên môi. “Huyền Lâm, ngươi nghĩ sao về lời đề nghị này?”
Huyền Lâm nhìn thẳng vào Nam, đôi mắt ông sắc bén nhưng không hề lạnh lùng. “Ngươi có biết rằng con đường học y rất gian nan không? Đó không phải là con đường dễ dàng, và không phải ai cũng có thể đi đến cuối cùng.”
Nam gật đầu, không chút do dự. “Tôi biết, thưa thần y. Nhưng tôi đã thấy nhiều người trong cung bệnh tật mà không ai có thể chữa được. Tôi không muốn chỉ đứng nhìn mà không làm gì cả. Nếu ngài đồng ý dạy tôi, tôi sẽ nỗ lực hết mình, không quản ngại khó khăn.”
Vua cười lớn, tiếng cười vang lên trong căn phòng yên tĩnh. “Ta rất khâm phục sự quyết tâm của ngươi, Nam. Nếu Huyền Lâm chấp nhận ngươi làm học trò, ta sẽ ủng hộ hết lòng.”
Huyền Lâm nhìn vua, rồi lại nhìn Nam. Ông biết rằng đây không phải là việc dễ dàng. Đào tạo một học trò không chỉ đòi hỏi sự kiên nhẫn, mà còn phải truyền đạt toàn bộ kiến thức và tâm huyết của mình. Hơn nữa, Nam lại là một người trẻ tuổi, không có nền tảng y học, điều đó càng khiến cho việc đào tạo trở nên khó khăn hơn.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kiên định của Nam, Huyền Lâm cảm thấy có một điều gì đó khác biệt. Một tinh thần không dễ khuất phục, một trái tim nhiệt huyết và chân thành. Cuối cùng, ông thở dài, rồi chậm rãi nói: “Ta sẽ không từ chối ngươi, nhưng ta cũng không dễ dàng chấp nhận. Nếu ngươi thật sự muốn học, hãy chứng minh rằng ngươi xứng đáng. Ta sẽ dạy ngươi từ những điều cơ bản nhất. Nhưng hãy nhớ, một khi đã bắt đầu, ngươi không được bỏ cuộc.”
Nam cúi đầu thật sâu, cảm tạ: “Tôi sẽ không làm ngài thất vọng, thần y!”
Vua mỉm cười hài lòng, rồi ra lệnh cho các ngự y chuẩn bị một phòng nhỏ trong cung để Nam có thể theo học Huyền Lâm. Vua biết rằng việc này không chỉ giúp Nam, mà còn giúp củng cố thêm mối quan hệ giữa thần y và hoàng cung.
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của Nam hoàn toàn thay đổi. Cậu trở thành học trò của thần y Huyền Lâm, và bắt đầu những ngày tháng học hỏi đầy thử thách. Những ngày đầu tiên, Huyền Lâm chỉ giao cho Nam những công việc đơn giản, từ việc hái thuốc, phơi khô, đến việc học cách phân biệt các loại thảo dược. Nhưng Nam không hề phàn nàn, cậu chăm chỉ và tỉ mỉ trong từng việc nhỏ nhất, quyết tâm chứng minh cho thần y thấy mình có thể làm được.
Dù không nói ra, nhưng Huyền Lâm dần dần nhận thấy sự chăm chỉ và quyết tâm của Nam. Ông bắt đầu dạy cậu những kiến thức y học cơ bản, từ cách chẩn đoán bệnh đến cách bào chế thuốc. Nam luôn lắng nghe một cách cẩn thận và ghi nhớ từng lời dạy.
Tuy nhiên, dù đã tiến bộ rất nhiều, nhưng Nam vẫn gặp phải không ít khó khăn. Cậu từng có lúc lúng túng khi không thể phân biệt được các loại thảo dược, hoặc nhầm lẫn trong việc chuẩn bị thuốc. Những lúc đó, Huyền Lâm không mắng mỏ, mà chỉ nhắc nhở cậu rằng học y là một quá trình dài, cần sự kiên nhẫn và tỉ mỉ.
Những buổi học tiếp tục diễn ra, và Nam dần dần cảm thấy mình không còn là cậu nhóc ngây thơ, vụng về ngày nào. Cậu đã hiểu rõ hơn về tầm quan trọng của công việc mình đang làm, và cảm thấy mình đang dần trở thành một phần của thế giới y học mà trước đây cậu chỉ biết qua lời đồn đại.
Chương 3 kết thúc với hình ảnh Nam ngồi dưới ánh đèn mờ trong phòng, chăm chỉ đọc sách và ghi chép những bài học mà Huyền Lâm đã truyền dạy. Trong lòng cậu, một ngọn lửa nhiệt huyết đang bùng cháy, và cậu biết rằng mình đã chọn đúng con đường. Những thử thách còn ở phía trước, nhưng với sự dẫn dắt của thần y, Nam tin rằng mình sẽ vượt qua và trở thành một thầy thuốc chân chính.