Thần Y và Học Trò Bất Đắc Dĩ - Chương 4
Chương 4: Cuộc đấu tranh nội tâm
Những ngày tháng trôi qua, Nam ngày càng chìm đắm vào việc học y, nhưng cũng bắt đầu cảm nhận được áp lực lớn từ việc trở thành học trò của một thần y danh tiếng. Cậu hiểu rằng, không chỉ có mỗi việc học tập, mà còn phải chứng tỏ bản thân đủ năng lực để không phụ lòng kỳ vọng của Huyền Lâm. Tuy nhiên, càng tiến sâu vào thế giới y học, Nam càng nhận ra rằng con đường này không hề dễ dàng như cậu tưởng tượng.
Một buổi sáng sớm, Nam đang chăm chỉ phơi thảo dược ngoài sân, thì nhìn thấy thần y Huyền Lâm bước ra từ căn phòng nghiên cứu của ông. Thần y không nói gì, chỉ đứng yên lặng quan sát cậu làm việc. Sau một hồi lâu, ông nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nam, ngươi đã ở đây được một thời gian. Ta muốn biết ngươi nghĩ sao về việc học tập của mình cho đến lúc này.”
Nam ngừng tay, quay lại nhìn thần y, trong lòng có chút lo lắng. “Thưa thần y, tôi vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ. Nhưng tôi luôn cố gắng hết sức mình để học hỏi và làm tốt nhất có thể.”
Huyền Lâm gật đầu, nhưng nét mặt ông không thay đổi. “Ngươi có biết rằng, học y không chỉ là việc học thuộc lòng các công thức, hiểu biết về thảo dược, hay nắm vững kỹ thuật châm cứu? Quan trọng hơn, ngươi cần phải hiểu được ý nghĩa và trách nhiệm mà nghề y mang lại. Đó là cứu người, nhưng cũng có lúc phải đối mặt với việc không thể cứu được ai đó.”
Nam cúi đầu, cảm nhận sự nặng nề trong lời nói của thần y. Cậu đã chứng kiến thần y chữa trị cho nhiều người, nhưng cũng có những lúc bệnh tình của họ quá nghiêm trọng, đến mức không thể cứu vãn. Điều đó đã để lại cho cậu nhiều suy nghĩ mâu thuẫn.
“Tôi hiểu, thưa thần y,” Nam đáp, giọng nhẹ nhàng. “Nhưng có những lúc tôi cảm thấy bất lực, như mình không đủ sức để tiếp nhận hết những gì ngài dạy. Tôi lo rằng, có lẽ tôi không đủ khả năng để trở thành một thầy thuốc thực thụ.”
Huyền Lâm nhìn Nam, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu vào tâm trí cậu. “Ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra điều đó sao? Ngươi có sự quyết tâm, nhưng sự nghi ngờ và lo lắng đang làm ngươi chùn bước. Hãy nhớ rằng, y học là con đường dài và gian nan. Đó là một cuộc chiến đấu liên tục, không chỉ với bệnh tật, mà còn với chính bản thân mình.”
Nam im lặng, trong lòng cậu như có một cuộc chiến diễn ra. Những lời của thần y giống như một mũi tên nhắm thẳng vào nỗi sợ hãi sâu kín trong lòng cậu. Cậu đã nhiều lần tự hỏi liệu mình có thể đi tiếp trên con đường này, hay chỉ là một kẻ mộng mơ với những ảo tưởng về việc trở thành một thầy thuốc giỏi.
“Thưa thần y,” Nam cất lời sau một hồi im lặng, giọng cậu lộ rõ sự mâu thuẫn. “Tôi biết ngài rất nghiêm khắc, và ngài có lý do để làm vậy. Nhưng có những lúc tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục. Tôi sợ rằng mình sẽ làm hỏng những gì ngài đã dạy.”
Huyền Lâm nhìn Nam với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần cảm thông. Ông biết rằng đây là một giai đoạn quan trọng đối với Nam, khi cậu phải đối mặt với sự thật về con đường mình đã chọn.
“Nam, ta không muốn ngươi trở thành một thầy thuốc chỉ để làm hài lòng ta hay bất kỳ ai khác,” Huyền Lâm nói, giọng trầm ấm nhưng quyết liệt. “Ngươi phải hiểu rõ lý do tại sao ngươi muốn trở thành một thầy thuốc. Đó là vì lòng nhân từ, vì mong muốn cứu giúp người khác, hay chỉ vì muốn chứng tỏ điều gì? Ngươi phải tự tìm ra câu trả lời.”
Nam đứng đó, cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Cậu biết rằng những lời của thần y không phải là để chê trách, mà là để cậu nhìn nhận lại chính mình. Cậu đã luôn nghĩ rằng chỉ cần cố gắng học tập và làm theo những gì thần y dạy, cậu sẽ trở thành một thầy thuốc giỏi. Nhưng giờ đây, cậu nhận ra rằng, điều đó không đủ. Cậu cần phải hiểu rõ hơn về mục đích và ý nghĩa của việc học y.
Ngày hôm đó, Nam quyết định dành thời gian suy ngẫm về những gì thần y đã nói. Cậu dành nhiều giờ để ngồi dưới gốc cây cổ thụ trong sân, nhìn ra xa xăm và suy nghĩ về tương lai của mình. Cậu nhớ lại những ngày đầu tiên khi cậu quyết định học y, những lý do đơn giản nhưng đầy nhiệt huyết, và so sánh với cảm xúc hiện tại.
Khi màn đêm buông xuống, Nam trở về phòng với một quyết tâm mới. Cậu biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, và có thể sẽ có nhiều thử thách đang chờ đợi. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, chỉ có bằng cách đối mặt với những lo lắng và nghi ngờ của chính mình, cậu mới có thể thực sự trở thành một thầy thuốc, một người có thể đứng vững trước mọi khó khăn.
Chương 4 kết thúc với hình ảnh Nam đứng trước cửa phòng, nhìn vào ánh đèn le lói từ căn phòng nghiên cứu của thần y Huyền Lâm. Cậu hít một hơi sâu, rồi bước vào trong, chuẩn bị cho những bài học tiếp theo. Trong lòng cậu, ngọn lửa quyết tâm đã bùng cháy trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.