Thần Y và Lời Hứa Cũ - Chương 1
Chương 1: Lời Hứa Năm Xưa
Thiên Minh ngồi trong căn nhà gỗ đơn sơ, ngắm nhìn cánh đồng hoa dại trải dài trước mắt. Trên ngọn núi cao, ông đã tìm thấy sự bình yên sau nhiều năm bôn ba. Những ký ức về cuộc sống phồn hoa dưới chân núi giờ chỉ là những mảnh vụn quá khứ.
Một buổi sáng, khi ông đang chăm sóc những cây thuốc trong vườn, một chú chim bồ câu đưa thư đậu xuống. Thiên Minh nhẹ nhàng mở lá thư và bắt đầu đọc. Những dòng chữ nắn nót nhưng vội vã hiện lên trước mắt ông.
“Thiên Minh thân mến,
Tớ là Hoàng Văn đây. Tớ không biết phải bắt đầu thế nào, nhưng tớ đang rất cần sự giúp đỡ của cậu. Con trai tớ, Hoàng Đạt, đang mắc phải một căn bệnh lạ mà không một ai có thể chữa trị. Cậu từng hứa sẽ giúp tớ khi tớ cần. Giờ đây tớ khẩn cầu cậu giữ lời hứa đó.
Hoàng Văn.”
Thiên Minh đọc xong lá thư, lòng ông chùng xuống. Ông nhớ lại lời hứa năm xưa khi cả hai còn là những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết. Lời hứa đó chưa bao giờ phai nhạt trong tâm trí ông. Không do dự, Thiên Minh thu xếp hành trang, mang theo những dụng cụ cần thiết, và lên đường xuống núi.
Trên đường đi, ông gặp nhiều người dân làng. Họ chào hỏi và nhờ ông chữa bệnh. Thiên Minh luôn sẵn sàng giúp đỡ, dù biết rằng thời gian không chờ đợi ai.
Một buổi chiều, khi đang đi qua một cánh rừng, Thiên Minh nghe thấy tiếng khóc thét của một đứa trẻ. Ông nhanh chóng chạy đến và thấy một bé gái đang bị mắc kẹt dưới gốc cây đổ. Thiên Minh dùng sức nâng cây lên và kéo đứa trẻ ra.
“Không sao rồi, bé con. Con có bị thương ở đâu không?” Thiên Minh nhẹ nhàng hỏi.
“Cháu… cháu đau chân quá,” đứa trẻ mếu máo.
Thiên Minh kiểm tra chân của bé gái và phát hiện nó chỉ bị trầy xước nhẹ. Ông băng bó cho cô bé và đưa cô về nhà. Mẹ cô bé cảm ơn rối rít, không ngừng rơi nước mắt.
“Ông ơi, ông thật là thần y!” mẹ cô bé thốt lên.
Thiên Minh mỉm cười và tiếp tục hành trình. Dù gặp nhiều khó khăn, ông không bao giờ bỏ cuộc. Cuối cùng, sau nhiều ngày đi bộ, ông cũng đến được nhà của Hoàng Văn.
Hoàng Văn đứng đợi ở cổng, mặt đầy lo lắng nhưng ánh mắt rạng ngời khi thấy Thiên Minh.
“Thiên Minh, tớ biết cậu sẽ đến!” Hoàng Văn reo lên và chạy tới ôm chầm lấy bạn.
“Cậu bình tĩnh kể cho tớ nghe về bệnh tình của Hoàng Đạt đi,” Thiên Minh nói sau khi cả hai vào nhà.
Hoàng Văn thở dài và bắt đầu kể. “Hoàng Đạt đã bị bệnh từ ba tháng trước. Ban đầu, chỉ là những cơn sốt nhẹ, nhưng sau đó, cậu bé bắt đầu suy yếu dần. Chúng tớ đã mời nhiều lương y đến nhưng không ai có thể chẩn đoán được bệnh.”
Thiên Minh nhìn Hoàng Đạt nằm trên giường, gương mặt xanh xao và hơi thở yếu ớt. Ông kiểm tra mạch và cảm thấy lo lắng.
“Tớ sẽ làm hết sức mình để cứu Hoàng Đạt. Tớ cần một số loại thảo dược hiếm. Chúng ta sẽ phải tìm kiếm chúng,” Thiên Minh nói với quyết tâm.
Hoàng Văn gật đầu, mắt sáng lên hy vọng. “Cậu nói gì, tớ sẽ làm theo. Chỉ cần cứu được con trai tớ.”
“Chúng ta cần lên kế hoạch ngay. Không còn thời gian để lãng phí nữa,” Thiên Minh khẳng định.
Và như thế, lời hứa năm xưa đã đưa Thiên Minh từ đỉnh núi trở về với cuộc sống phồn hoa, nơi ông sẽ chiến đấu để giữ lời hứa với người bạn cũ và cứu lấy mạng sống của một đứa trẻ vô tội.