Thần Y Và Sự Hồi Sinh - Chương 1
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Mặt trời đã ngả bóng về phía tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng trời. Trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng, Lạc Phong đang say sưa nghiền ngẫm cuốn sách cổ về châm cứu. Tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ như hòa nhịp cùng với tiếng lật trang sách, tạo nên một khung cảnh yên bình và tĩnh lặng. Bỗng, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều tà.
Lạc Phong ngẩng đầu, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Ông không thường có khách ghé thăm, nhất là vào thời điểm này trong ngày. Ông đặt cuốn sách xuống và bước ra mở cửa. Trước mắt ông là một người đàn ông trung niên, nét mặt lo lắng, mồ hôi nhễ nhại. Người đàn ông đó mặc trang phục của gia nhân nhà quý tộc, điều này càng khiến Lạc Phong thêm phần tò mò.
“Thưa thầy Lạc Phong, xin thầy cứu mạng tiểu thư Ngọc Lan!” Người đàn ông vội vã nói, giọng run rẩy và khẩn thiết.
“Bình tĩnh lại, nói rõ cho ta nghe nào.” Lạc Phong trầm giọng, ánh mắt ông vẫn điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành.
Người gia nhân hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp, “Tiểu thư Ngọc Lan của nhà đại nhân đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu suốt mấy ngày nay. Các y sư giỏi nhất trong vùng đều đã tới thăm khám nhưng không ai có thể chữa trị. Họ nói rằng căn bệnh này quá hiểm nghèo, không thể cứu chữa. Ngài đại nhân đã nghe danh tiếng thầy, hy vọng thầy có thể cứu sống tiểu thư. Xin thầy hãy đến ngay!”
Lạc Phong lắng nghe, trong đầu ông hiện lên nhiều khả năng về căn bệnh của tiểu thư Ngọc Lan. Sau một thoáng suy nghĩ, ông gật đầu.
“Ta sẽ đi ngay. Ngươi về trước báo với đại nhân, ta sẽ đến trong tối nay,” Lạc Phong nói, giọng ông trầm ấm nhưng đầy quyết đoán.
Người gia nhân nghe xong, như trút được gánh nặng, vội vàng cúi đầu cảm tạ rồi nhanh chóng quay về.
Không lâu sau đó, Lạc Phong đã chuẩn bị xong hành trang, mang theo các dụng cụ châm cứu và một số thảo dược quý. Ông cưỡi ngựa hướng về phía phủ của đại nhân Trần, một trong những gia đình quyền quý nhất trong vùng. Con đường rừng tối tăm và gập ghềnh, nhưng Lạc Phong không hề nao núng. Ông đã quen với việc di chuyển trong đêm tối và những hành trình gian nan để cứu chữa người bệnh.
Khi tới phủ của đại nhân Trần, đèn đuốc sáng rực khắp nơi, không khí căng thẳng bao trùm. Lạc Phong bước xuống ngựa, chưa kịp chỉnh lại áo khoác, thì đã có một người hầu tiến tới.
“Thầy Lạc Phong, xin theo tôi,” người hầu nói ngắn gọn rồi nhanh chóng dẫn đường.
Lạc Phong được dẫn vào phòng khách rộng lớn, nơi đại nhân Trần và phu nhân đang ngồi đợi. Vẻ mặt họ hiện rõ sự lo lắng và mệt mỏi.
“Thầy Lạc Phong, cảm ơn thầy đã đến nhanh như vậy,” đại nhân Trần đứng lên, bước tới gần, đôi mắt ông ánh lên sự hy vọng cuối cùng.
“Không cần khách sáo, đại nhân,” Lạc Phong nói, giọng điềm tĩnh nhưng chắc nịch. “Xin cho tôi được gặp tiểu thư Ngọc Lan ngay lập tức.”
Đại nhân Trần dẫn Lạc Phong qua một hành lang dài, tới căn phòng nằm ở phía sau phủ. Khi cánh cửa phòng mở ra, một mùi hương thảo dược nồng nàn xộc vào mũi, nhưng bên trong là một không khí trầm mặc. Tiểu thư Ngọc Lan nằm trên giường, gương mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền. Bên cạnh giường, vài y sư khác đang đứng lặng lẽ, họ đều là những người nổi danh trong vùng nhưng nét mặt đầy bất lực.
Lạc Phong tiến tới gần giường, quan sát kỹ lưỡng. Ông ngồi xuống cạnh giường, bắt mạch cho Ngọc Lan, đôi lông mày ông khẽ nhíu lại khi cảm nhận nhịp mạch yếu ớt và không đều.
“Căn bệnh này… không đơn giản chỉ là do yếu tố bên ngoài. Có sự tắc nghẽn trong dòng chảy năng lượng của cơ thể,” Lạc Phong trầm ngâm, đôi mắt sáng lên. Ông tiếp tục kiểm tra các huyệt đạo trên cơ thể Ngọc Lan, đôi tay ông di chuyển nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
Phu nhân Trần đứng bên cạnh, giọng bà run run, “Thầy Lạc Phong, con gái tôi… liệu có cơ hội hồi phục không?”
Lạc Phong nhìn bà, ánh mắt đầy sự cảm thông nhưng kiên định. “Tiểu thư Ngọc Lan vẫn còn cơ hội. Tuy nhiên, việc điều trị sẽ không dễ dàng. Tôi cần thời gian và sự chuẩn bị cẩn thận.”
Đại nhân Trần bước tới, giọng ông đầy quyết tâm, “Bất kể cần gì, thầy cứ nói. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ để cứu Ngọc Lan.”
Lạc Phong gật đầu, ánh mắt ông hướng về phía cô gái trẻ đang nằm yên trên giường. “Tôi sẽ cần các dụng cụ châm cứu của mình và một số thảo dược đặc biệt. Hãy chuẩn bị cho tôi một căn phòng yên tĩnh để tôi có thể tập trung điều trị.”
“Dĩ nhiên rồi, thầy cứ yên tâm. Mọi thứ sẽ được sắp xếp ngay lập tức,” đại nhân Trần trả lời, rồi nhanh chóng ra lệnh cho người hầu chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Lạc Phong đứng lên, quay sang nhìn lại tiểu thư Ngọc Lan lần cuối trước khi rời khỏi phòng. Ông biết rằng hành trình này sẽ đầy khó khăn và thử thách, nhưng ông đã quyết tâm cứu sống cô gái này bằng tất cả những gì ông biết. Với đôi mắt đầy quyết tâm, Lạc Phong bước ra khỏi căn phòng, bắt đầu công cuộc chuẩn bị cho cuộc chiến chống lại căn bệnh hiểm nghèo đang bao trùm lấy Ngọc Lan.