Thần Y Và Sự Hồi Sinh - Chương 2
Chương 2: Khám Phá Căn Bệnh Bí Ẩn
Trời đã tối hẳn khi Lạc Phong được dẫn vào một căn phòng yên tĩnh, cách xa sự ồn ào của phủ. Đây là nơi ông sẽ tập trung điều trị cho tiểu thư Ngọc Lan. Căn phòng được thắp sáng bằng vài ngọn đèn dầu, ánh sáng vàng vọt nhưng đủ để soi tỏ mọi vật dụng mà Lạc Phong mang theo.
Ông bắt đầu bày biện các dụng cụ châm cứu, từng cây kim bạc được ông đặt cẩn thận lên bàn, bên cạnh là những lọ thảo dược quý hiếm mà ông đã mang theo từ căn nhà nhỏ trong rừng. Sau khi sắp xếp xong, Lạc Phong ngồi xuống, nhắm mắt lại để tĩnh tâm, suy nghĩ về căn bệnh mà tiểu thư Ngọc Lan đang mắc phải.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Lạc Phong. Một người hầu bước vào, mang theo khay trà và một chút thức ăn nhẹ.
“Thưa thầy, đây là chút trà nóng, xin thầy dùng để giữ sức,” người hầu nói, cúi đầu đầy kính cẩn.
Lạc Phong gật đầu thay cho lời cảm ơn, ông không hề đụng tới thức ăn mà chỉ nhấp một ngụm trà, đôi mắt vẫn không rời khỏi những dụng cụ trước mặt. Khi người hầu rời đi, ông đứng dậy, chuẩn bị bắt đầu công việc của mình.
Lạc Phong quay lại phòng của Ngọc Lan, mang theo tất cả những gì ông cần. Bên trong phòng, không khí vẫn nặng nề, chỉ có tiếng thở yếu ớt của tiểu thư Ngọc Lan là duy nhất phá vỡ sự yên lặng. Phu nhân Trần vẫn ở đó, mắt bà đỏ hoe như đã khóc nhiều, nhưng trong ánh mắt vẫn còn hy vọng mong manh.
“Phu nhân, xin cho tôi một chút thời gian riêng tư với tiểu thư. Tôi cần tập trung để khám phá căn bệnh này,” Lạc Phong nói nhẹ nhàng.
Phu nhân Trần do dự một lúc, rồi gật đầu. “Tôi hiểu, thầy Lạc Phong. Xin hãy cố gắng cứu lấy con gái tôi.”
Sau khi phu nhân rời đi, Lạc Phong tiến đến giường của Ngọc Lan, bắt đầu quá trình thăm khám chi tiết. Ông đặt các ngón tay lên những huyệt đạo quan trọng, cảm nhận nhịp đập và dòng chảy năng lượng trong cơ thể cô. Nhưng điều làm ông lo lắng chính là sự tắc nghẽn mạnh mẽ ở một số điểm huyệt quan trọng.
“Căn bệnh này… dường như không chỉ là sự rối loạn thông thường,” Lạc Phong thì thầm với chính mình, đôi mắt sắc sảo quét qua từng vết xanh tím mờ nhạt trên da Ngọc Lan. Những dấu hiệu này càng khiến ông thêm tin rằng có yếu tố bí ẩn nào đó đang tác động lên cơ thể cô.
Ông ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận lấy ra những cây kim bạc đã được khử trùng cẩn thận. Lạc Phong bắt đầu quá trình châm cứu, từng mũi kim được cắm vào các huyệt đạo với độ chính xác tuyệt đối. Ông tập trung vào việc khai thông dòng chảy năng lượng bị tắc nghẽn, cố gắng khôi phục sự cân bằng trong cơ thể Ngọc Lan.
Thời gian trôi qua, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Lạc Phong, nhưng ông không dừng lại. Sự tắc nghẽn mạnh mẽ trong cơ thể Ngọc Lan khiến ông phải tập trung hết sức mình. Đôi tay ông di chuyển liên tục, các mũi kim được cắm vào và rút ra với nhịp điệu ổn định nhưng đầy căng thẳng.
Khi mũi kim cuối cùng được cắm vào huyệt đạo trung tâm, Lạc Phong ngừng lại, hít một hơi thật sâu và chờ đợi. Căn phòng trở nên im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của Ngọc Lan vang lên, nhưng dường như có điều gì đó khác lạ. Lạc Phong cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ trong nhịp mạch của cô.
Ông nhắm mắt lại, đặt hai ngón tay lên mạch của Ngọc Lan, cảm nhận sự khác biệt. Mạch đập vẫn yếu, nhưng đã có sự thay đổi, dường như dòng chảy năng lượng trong cơ thể cô bắt đầu lưu thông trở lại. Đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy sự can thiệp của Lạc Phong đã bắt đầu có tác dụng.
Lạc Phong mở mắt, đôi mắt ông sáng lên với sự quyết tâm. Ông rút các mũi kim ra, sau đó lấy một lọ thảo dược ra từ túi. Đây là một loại thuốc hiếm, có tác dụng mạnh mẽ trong việc khôi phục sinh lực và tăng cường sức khỏe. Ông cẩn thận rắc một chút thảo dược vào miệng Ngọc Lan, rồi nhẹ nhàng xoa bóp cổ họng để cô có thể nuốt trôi.
“Tôi sẽ không để cô gục ngã,” Lạc Phong nói nhỏ, giọng ông đầy quyết tâm. “Chúng ta còn một chặng đường dài phía trước.”
Khi Lạc Phong rời khỏi phòng, trời đã khuya. Ông gặp lại đại nhân Trần và phu nhân ngoài hành lang. Họ nhìn ông với ánh mắt đầy hy vọng.
“Sao rồi, thầy Lạc Phong?” Đại nhân Trần hỏi, giọng ông tràn đầy sự lo lắng.
“Tình hình đã có một chút cải thiện,” Lạc Phong trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự mệt mỏi. “Tôi đã tìm ra một phần nguyên nhân gây ra căn bệnh, nhưng để chữa trị hoàn toàn, tôi cần thêm thời gian và thảo dược.”
“Thầy cứ nói, chúng tôi sẽ cung cấp mọi thứ thầy cần,” phu nhân Trần nói, giọng bà đầy mong đợi.
“Vậy thì tôi cần các vị chuẩn bị một số loại thảo dược đặc biệt và cho tôi một không gian yên tĩnh để tiếp tục điều trị. Đây sẽ là một cuộc chiến dài, nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ có hy vọng,” Lạc Phong đáp lời.
Đại nhân Trần gật đầu, không chần chừ thêm giây nào. “Tất cả sẽ được chuẩn bị ngay lập tức. Chúng tôi đặt toàn bộ niềm tin vào thầy.”
Lạc Phong nhìn vào mắt họ, ánh mắt đầy sự cảm thông. Ông biết rằng họ đã phải chịu đựng rất nhiều, và giờ đây, ông chính là niềm hy vọng cuối cùng của họ. Với quyết tâm mới, Lạc Phong quay lại căn phòng của mình, sẵn sàng cho những thử thách phía trước.
Trong tâm trí ông, một kế hoạch điều trị phức tạp bắt đầu hình thành, nhưng ông biết rằng thời gian là điều quý giá nhất hiện tại. Liệu ông có thể cứu sống tiểu thư Ngọc Lan trước khi căn bệnh bí ẩn này hoàn toàn đánh bại cô? Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ, nhưng với tài năng và sự kiên trì của mình, Lạc Phong không cho phép bản thân từ bỏ.