Thần Y Và Sự Hồi Sinh - Chương 3
Chương 3: Bí Quyết Châm Cứu Thượng Thừa
Trời vừa rạng sáng, ánh nắng đầu ngày chiếu nhẹ qua cửa sổ căn phòng nơi Lạc Phong đang ngồi tĩnh tâm. Ông đã thức trắng đêm, không phải vì lo lắng, mà là để chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch chữa trị tiểu thư Ngọc Lan. Sau khi đã xác định được một phần nguyên nhân gây bệnh, Lạc Phong biết rằng ông cần phải sử dụng đến những phương pháp châm cứu thượng thừa mà ông đã lĩnh hội từ sư phụ mình—những phương pháp không được ghi chép lại trong sách vở và chỉ được truyền miệng giữa những người thầy thuốc xuất sắc nhất.
Lạc Phong đứng dậy, cẩn thận kiểm tra các dụng cụ châm cứu. Những cây kim bạc sáng lấp lánh dưới ánh sáng ban mai, từng chiếc một đều được ông kiểm tra tỉ mỉ, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Ông cũng chuẩn bị một lọ thảo dược đặc biệt mà ông đã tự tay bào chế trong đêm. Loại thảo dược này có công dụng hỗ trợ châm cứu, giúp tăng cường khả năng lưu thông khí huyết và phục hồi sinh lực cho người bệnh.
Khi đã sẵn sàng, Lạc Phong bước vào phòng của Ngọc Lan. Đại nhân Trần và phu nhân đã ở đó từ sớm, chờ đợi trong sự căng thẳng. Họ lập tức đứng dậy khi thấy ông bước vào.
“Thầy Lạc Phong, hôm nay thầy sẽ bắt đầu điều trị cho con gái tôi chứ?” Đại nhân Trần hỏi, giọng ông có phần run rẩy vì lo lắng.
“Đúng vậy,” Lạc Phong đáp, giọng điềm tĩnh nhưng đầy kiên quyết. “Hôm nay tôi sẽ sử dụng một phương pháp châm cứu đặc biệt. Nhưng điều này yêu cầu không gian yên tĩnh tuyệt đối. Tôi cần mọi người rời khỏi phòng trong lúc tôi thực hiện quá trình điều trị.”
Phu nhân Trần do dự một lúc, ánh mắt bà lo lắng nhìn về phía con gái mình đang nằm bất động trên giường. Nhưng bà hiểu rằng việc can thiệp của mình có thể làm ảnh hưởng đến quá trình điều trị. Cuối cùng, bà gật đầu và nắm lấy tay chồng mình, cả hai lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại Lạc Phong một mình với Ngọc Lan.
Khi cửa phòng đã đóng lại, Lạc Phong bắt đầu công việc của mình. Ông đặt các ngón tay lên huyệt đạo của Ngọc Lan, cảm nhận nhịp đập yếu ớt và những tắc nghẽn trong dòng chảy năng lượng. Đây là lúc ông phải thực hiện kỹ thuật châm cứu cao cấp nhất của mình—một phương pháp yêu cầu sự chính xác tuyệt đối và sự tập trung cao độ.
Lạc Phong lấy ra cây kim bạc đầu tiên, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn cắm vào huyệt đạo chính trên đầu Ngọc Lan. Mũi kim bạc mảnh như sợi tóc, nhưng lại chứa đựng sức mạnh vô cùng lớn. Ông tiếp tục di chuyển tay, cây kim thứ hai, thứ ba, và cứ thế từng cây kim bạc được cắm vào các huyệt đạo then chốt trên cơ thể Ngọc Lan. Mỗi mũi kim như một chiếc chìa khóa mở ra những dòng chảy năng lượng bị tắc nghẽn, giúp cơ thể cô dần dần lấy lại sự cân bằng.
Thời gian trôi qua, Lạc Phong không rời mắt khỏi cơ thể Ngọc Lan. Ông cảm nhận sự thay đổi nhỏ nhặt trong từng nhịp thở, từng phản ứng nhỏ trên da thịt cô. Đôi tay ông không hề run rẩy, mỗi động tác đều chính xác như được lập trình sẵn trong đầu. Đây không chỉ là một quá trình châm cứu thông thường, mà là một cuộc chiến giữa sinh lực của Ngọc Lan và căn bệnh bí ẩn đang ám ảnh cô.
Khi tất cả các kim bạc đã được đặt vào đúng vị trí, Lạc Phong ngồi xuống, nhắm mắt lại để cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể Ngọc Lan. Ông cảm nhận được dòng năng lượng trong cơ thể cô đang dần lưu thông trở lại, nhưng còn yếu ớt và mong manh. Lạc Phong biết rằng chỉ châm cứu thôi thì chưa đủ. Ông cần đến thảo dược để củng cố hiệu quả của châm cứu, giúp Ngọc Lan hồi phục hoàn toàn.
Ông mở lọ thảo dược đặc biệt mà ông đã chuẩn bị từ đêm trước, lấy một lượng nhỏ và hòa tan nó trong nước ấm. Sau đó, ông nhẹ nhàng nhỏ từng giọt vào miệng Ngọc Lan. Chất lỏng mát lạnh trượt qua cổ họng cô, và Lạc Phong tiếp tục xoa bóp nhẹ nhàng để thuốc có thể thẩm thấu nhanh chóng.
Ngồi chờ đợi, Lạc Phong cảm thấy mồ hôi bắt đầu thấm ướt lưng áo. Căn phòng trở nên im lặng đến lạ thường, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của Ngọc Lan. Ông đặt ngón tay lên cổ tay cô, cảm nhận nhịp đập của mạch. Sau một vài phút, ông nhận thấy nhịp mạch của cô bắt đầu mạnh lên, dòng chảy năng lượng trong cơ thể cô đã được khơi thông một phần.
“Một bước tiến quan trọng,” Lạc Phong thì thầm với chính mình, đôi mắt ông sáng lên với niềm tin rằng phương pháp của ông đang có hiệu quả.
Vài giờ sau, Lạc Phong rút các mũi kim ra khỏi cơ thể Ngọc Lan, từng cây một. Khi mũi kim cuối cùng được rút ra, ông cẩn thận kiểm tra lại nhịp mạch của cô. Mặc dù vẫn còn yếu, nhưng nhịp mạch của Ngọc Lan đã ổn định hơn trước, một dấu hiệu tốt cho thấy cô đang dần hồi phục.
Lạc Phong đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm. Ông đã thành công trong bước đầu tiên của kế hoạch điều trị. Nhưng ông biết rằng con đường phía trước còn dài và đầy thử thách. Căn bệnh này không chỉ là về thể xác, mà dường như còn liên quan đến tâm linh, đến sự kết hợp giữa tâm và thân.
Ông mở cửa, đại nhân Trần và phu nhân đứng ngay ngoài, đôi mắt đầy lo lắng nhìn ông.
“Thầy Lạc Phong, con gái tôi thế nào rồi?” Phu nhân Trần hỏi, giọng bà đầy hồi hộp.
“Tiểu thư Ngọc Lan đã có tiến triển. Tôi tin rằng cô ấy sẽ dần hồi phục nếu chúng ta tiếp tục điều trị. Tuy nhiên, tôi cần thêm thời gian và sự hỗ trợ từ các thảo dược quý hiếm,” Lạc Phong trả lời, giọng ông trầm tĩnh nhưng đầy quyết tâm.
Đại nhân Trần gật đầu, sự lo lắng trên gương mặt ông dường như đã giảm bớt. “Thầy yên tâm, chúng tôi sẽ làm mọi thứ để hỗ trợ thầy. Chỉ cần thầy cứu sống con gái tôi.”
Lạc Phong cúi đầu, ánh mắt ông hướng về phía cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai đang chiếu rọi vào. Ông biết rằng mình đã bắt đầu cuộc hành trình này với một niềm tin mãnh liệt—rằng bằng tài năng và sự kiên trì, ông sẽ cứu sống tiểu thư Ngọc Lan và chiến thắng căn bệnh bí ẩn này. Nhưng ông cũng biết rằng những thử thách còn đang chờ đợi ông phía trước, và mỗi bước đi đều cần sự chính xác và quyết tâm cao độ.
“Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu,” Lạc Phong nói thầm, tự nhủ với chính mình và với những gì ông đang đối mặt. Hành trình của ông và Ngọc Lan vẫn còn dài, nhưng ánh sáng của hy vọng đã bắt đầu lóe lên nơi cuối con đường.