Thần Y Và Sự Hồi Sinh - Chương 4
Chương 4: Hành Trình Tìm Kiếm Thảo Dược Quý
Một ngày mới lại bắt đầu, nhưng lần này không phải là một ngày bình thường với Lạc Phong. Ông biết rằng để tiếp tục liệu trình điều trị cho tiểu thư Ngọc Lan, ông cần những loại thảo dược quý hiếm mà không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu, ngoài những khu rừng sâu và núi cao nơi ít người đặt chân đến.
Sau khi đã căn dặn kỹ càng đại nhân Trần và phu nhân về những việc cần làm trong thời gian ông vắng mặt, Lạc Phong thu dọn hành trang, chuẩn bị lên đường. Ông mang theo một túi nhỏ chứa các dụng cụ cần thiết, một con dao sắc bén để hái thảo dược, và một cuốn sách cổ chứa đựng kiến thức về các loại cây quý hiếm mà ông đã thu thập từ bao năm qua.
Trước khi khởi hành, ông ghé qua phòng của Ngọc Lan lần cuối. Cô vẫn nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn hơn so với ngày đầu tiên ông gặp. Lạc Phong cúi đầu, thầm nguyện cầu cho cô, rồi lặng lẽ rời khỏi phủ.
Con đường dẫn vào rừng sâu quanh co, uốn lượn theo những dãy núi trùng điệp. Lạc Phong cưỡi ngựa qua những con đường mòn ít ai biết đến, nơi cây cối rậm rạp che khuất ánh sáng mặt trời. Ông đã từng đi qua nhiều vùng đất, nhưng hành trình lần này đặc biệt quan trọng. Thời gian không còn nhiều, và mỗi giây phút trôi qua, căn bệnh của Ngọc Lan lại càng trở nên nguy hiểm hơn.
Vượt qua những con suối cạn, những khu rừng rậm rạp, Lạc Phong đến một vùng đất hoang vu, nơi chỉ có những loài cây mọc tự do, không bị con người xâm phạm. Đây là nơi ông hy vọng sẽ tìm thấy “Thảo Đằng Thanh Hoa”—một loại cây quý hiếm được biết đến với khả năng phục hồi sinh lực mạnh mẽ. Loại cây này chỉ nở hoa vào đêm trăng tròn, và chỉ có những người biết cách sử dụng nó mới có thể khai thác được toàn bộ công hiệu của nó.
Đêm dần buông xuống khi Lạc Phong tìm được chỗ nghỉ chân trong một khu rừng thưa. Ông dựng một cái lều nhỏ bên cạnh dòng suối, thắp một đống lửa để xua tan cái lạnh của đêm rừng. Nhưng trong lòng ông không thể yên tâm nghỉ ngơi, vì ông biết rằng mình đang chạy đua với thời gian.
Ngồi bên đống lửa, Lạc Phong mở cuốn sách cổ, lật đến trang ghi chép về “Thảo Đằng Thanh Hoa.” Hình vẽ của loại cây này rõ ràng trên trang giấy, với những cánh hoa màu xanh biếc, cuống hoa dài và mềm mại như dây leo. Theo truyền thuyết, loại cây này chỉ xuất hiện vào những đêm trăng tròn và tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng trong bóng đêm. Nhưng việc tìm ra nó không hề dễ dàng, vì cây này thường mọc ở những nơi hiểm trở, trên các vách núi hoặc trong những khu rừng sâu thẳm.
Lạc Phong thở dài, nhưng trong lòng vẫn giữ vững niềm tin. Ông ngồi thiền một lúc để tĩnh tâm, giữ cho đầu óc minh mẫn trước khi tiếp tục hành trình vào ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, Lạc Phong thức dậy từ rất sớm, khi trời vẫn còn lờ mờ sáng. Ông nhanh chóng thu dọn hành trang, tiếp tục hành trình vào sâu trong rừng. Càng đi sâu, cảnh vật càng trở nên hoang dã và bí ẩn. Không khí trở nên ẩm ướt và mùi hương của đất rừng pha lẫn với mùi thảo dược dần dần hiện lên rõ rệt.
Đến gần trưa, Lạc Phong dừng lại bên một vách núi cao, nơi ông cảm nhận được sự hiện diện của thứ gì đó đặc biệt. Ánh sáng mặt trời chiếu xiên qua những tán cây, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Ông cẩn thận dò dẫm từng bước, mắt không rời khỏi các bụi cây và dây leo xung quanh.
Bỗng, một luồng gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương thanh mát của cây cỏ. Lạc Phong dừng bước, hít một hơi thật sâu. Đó là dấu hiệu của “Thảo Đằng Thanh Hoa.” Ông nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, và rồi ánh mắt ông dừng lại ở một bụi cây nhỏ bên cạnh vách núi. Những cánh hoa màu xanh biếc lung linh dưới ánh sáng mặt trời, đẹp đến kỳ lạ. Đó chính là “Thảo Đằng Thanh Hoa” mà ông đã tìm kiếm.
Lạc Phong thận trọng tiến lại gần, đôi tay ông nhẹ nhàng nhưng chắc chắn cắt lấy những cánh hoa quý giá. Ông biết rằng chỉ có phần cánh hoa này mới có công hiệu mạnh mẽ nhất, còn phần thân và lá chỉ có thể sử dụng trong các bài thuốc khác. Sau khi thu thập đủ số lượng cần thiết, Lạc Phong cẩn thận gói chúng lại, đặt vào túi hành trang.
Nhưng hành trình chưa kết thúc. Lạc Phong biết rằng còn một loại thảo dược nữa mà ông cần tìm—“Cỏ Tâm Ngọc”—một loại cỏ mọc ở những nơi ẩm ướt và chỉ xuất hiện vào mùa xuân. Loại cỏ này có tác dụng bổ trợ cho “Thảo Đằng Thanh Hoa,” giúp tăng cường sức mạnh của bài thuốc. Ông quyết định tiếp tục hành trình, không cho phép mình dừng lại dù đã tìm được phần lớn nguyên liệu.
Sau nhiều ngày lang thang trong rừng, cuối cùng Lạc Phong cũng tìm thấy “Cỏ Tâm Ngọc” bên cạnh một con suối nhỏ ẩn mình dưới những tán cây rậm rạp. Ông cúi xuống, cẩn thận hái những nhánh cỏ tươi non, rồi gói chúng cẩn thận như đã làm với “Thảo Đằng Thanh Hoa.”
Khi tất cả các nguyên liệu đã được thu thập, Lạc Phong quay trở về phủ của đại nhân Trần, lòng tràn đầy hy vọng. Ông biết rằng những gì ông vừa tìm được là chìa khóa để cứu sống tiểu thư Ngọc Lan.
Khi Lạc Phong trở lại phủ, ông thấy đại nhân Trần và phu nhân đang đứng đợi ông từ cổng, ánh mắt họ chứa đầy sự lo lắng và mong chờ.
“Thầy Lạc Phong, thầy đã trở về! Tình hình của Ngọc Lan càng lúc càng nguy kịch, xin thầy hãy mau cứu lấy con gái tôi,” phu nhân Trần nói, giọng bà run rẩy.
Lạc Phong gật đầu, ánh mắt ông vẫn kiên định. “Tôi đã tìm được những thảo dược cần thiết. Bây giờ là lúc chúng ta bắt đầu giai đoạn quan trọng nhất trong liệu trình điều trị.”
Ông không chần chừ thêm giây nào, nhanh chóng bước vào phủ, sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng với căn bệnh bí ẩn đã làm khổ tiểu thư Ngọc Lan. Những ngày tới sẽ là một cuộc đấu tranh không khoan nhượng giữa sự sống và cái chết, nhưng với niềm tin và sự quyết tâm, Lạc Phong tin rằng mình sẽ thành công trong việc hồi sinh cô gái trẻ này.