Thần Y Và Sự Hồi Sinh - Chương 5
Chương 5: Bí Mật của Cây Sinh Mệnh
Khi Lạc Phong trở lại phòng của Ngọc Lan, ông cảm nhận được không khí nặng nề trong căn phòng. Ngọc Lan vẫn nằm bất động trên giường, sắc mặt nhợt nhạt hơn trước. Nhưng trong ánh mắt của Lạc Phong, không hề có dấu hiệu của sự nao núng. Ông biết rằng thời khắc quyết định đã đến, và những gì ông mang về từ khu rừng sâu thẳm sẽ là chìa khóa để đánh bại căn bệnh bí ẩn này.
Lạc Phong ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận lấy ra những cánh hoa của “Thảo Đằng Thanh Hoa” và “Cỏ Tâm Ngọc”. Ông bắt đầu chế thuốc, kết hợp hai loại thảo dược này theo một công thức đặc biệt mà chỉ những người am hiểu sâu sắc về y học cổ truyền mới có thể thực hiện. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nghiền nát những cánh hoa, tiếng dao cắt nhẹ nhàng trên những nhánh cỏ vang lên rõ ràng, như một bản nhạc của sự sống đang dần dần được tái tạo.
Sau khi đã hoàn tất quá trình bào chế, Lạc Phong cầm trên tay một bát thuốc màu xanh nhạt, tỏa ra mùi hương thanh mát dễ chịu. Ông biết rằng loại thuốc này không chỉ là sự kết hợp đơn thuần của các thành phần thảo dược, mà nó chứa đựng cả linh hồn của thiên nhiên—sức mạnh hồi sinh từ lòng đất.
Ông nhẹ nhàng nâng đầu Ngọc Lan lên, chậm rãi đổ từng giọt thuốc vào miệng cô. Mỗi giọt thuốc trôi qua cổ họng cô, như từng tia hy vọng nhỏ bé thẩm thấu vào cơ thể. Khi bát thuốc đã cạn, Lạc Phong đặt Ngọc Lan nằm xuống, rồi bắt đầu liệu pháp châm cứu của mình.
Lần này, Lạc Phong sử dụng những cây kim bạc mảnh nhất, được ông lựa chọn cẩn thận cho các huyệt đạo quan trọng nhất trên cơ thể Ngọc Lan. Mỗi cây kim khi được cắm vào đều tạo ra một luồng năng lượng, như những dòng chảy ngầm được khơi thông, giúp cơ thể cô dần dần lấy lại sức sống.
Thời gian trôi qua, sự căng thẳng trong căn phòng càng tăng lên. Lạc Phong chăm chú quan sát từng phản ứng nhỏ nhất trên cơ thể Ngọc Lan, từ nhịp thở, đến màu sắc trên da cô. Nhưng tất cả đều vẫn quá mờ nhạt, như thể sự sống đang do dự trước ngưỡng cửa hồi sinh.
Đột nhiên, một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt xảy ra. Mạch đập của Ngọc Lan, vốn đã rất yếu, bắt đầu mạnh lên, nhịp thở của cô trở nên đều đặn hơn. Đôi môi nhợt nhạt của cô dần dần hồng hào trở lại. Lạc Phong cảm nhận được một luồng sinh khí mới mẻ đang lan tỏa khắp cơ thể Ngọc Lan, như một ngọn lửa nhỏ đang bắt đầu bùng lên trong bóng tối.
Lạc Phong thở phào, nhưng ông biết rằng đây chỉ là bước đầu. Ông tiếp tục liệu pháp châm cứu, sử dụng tất cả những gì ông đã học được trong suốt cuộc đời làm thầy thuốc. Mỗi mũi kim cắm vào, mỗi động tác xoa bóp nhẹ nhàng đều là sự kết hợp giữa trí tuệ và kinh nghiệm, giữa niềm tin và hy vọng.
Khi mũi kim cuối cùng được rút ra, Lạc Phong ngồi xuống cạnh giường, nhìn chằm chằm vào Ngọc Lan. Cô gái trẻ vẫn nằm yên, nhưng giờ đây, hơi thở của cô đã ổn định hơn, sắc mặt đã có chút hồng hào. Tuy nhiên, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Lạc Phong đứng dậy, rời khỏi phòng, để lại không gian cho Ngọc Lan tự phục hồi. Ông cần thời gian để đánh giá kết quả của quá trình điều trị và xác định bước tiếp theo. Nhưng trong lòng ông, một niềm tin mãnh liệt rằng cô gái này sẽ hồi sinh.
Khi Lạc Phong trở ra ngoài, đại nhân Trần và phu nhân đã chờ sẵn ở hành lang. Ánh mắt họ đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
“Thầy Lạc Phong, tình hình của con gái tôi thế nào rồi?” Phu nhân Trần hỏi, giọng bà run rẩy.
Lạc Phong mỉm cười nhẹ, sự bình tĩnh và tự tin của ông lan tỏa ra xung quanh. “Ngọc Lan đã có dấu hiệu hồi phục. Tuy nhiên, cô ấy cần thời gian để cơ thể hoàn toàn khôi phục. Tôi tin rằng chỉ trong vài ngày tới, chúng ta sẽ thấy cô ấy tỉnh lại.”
Đại nhân Trần thở phào, gương mặt ông sáng lên. “Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy rất nhiều. Chúng tôi không biết phải nói gì hơn để bày tỏ lòng biết ơn.”
“Không cần phải cảm ơn. Điều quan trọng nhất bây giờ là giữ cho Ngọc Lan ở trong trạng thái yên tĩnh, tránh mọi căng thẳng. Cô ấy cần thời gian và sự chăm sóc đặc biệt để có thể hồi phục hoàn toàn,” Lạc Phong nói, ánh mắt ông dịu dàng nhưng kiên quyết.
Phu nhân Trần nắm chặt tay chồng mình, nước mắt bà chảy dài nhưng là những giọt nước mắt của hy vọng. “Chúng tôi sẽ làm theo mọi lời thầy dặn. Chỉ cần con gái tôi hồi phục, chúng tôi sẽ không bao giờ quên công ơn của thầy.”
Lạc Phong gật đầu, rồi quay trở về căn phòng nhỏ của mình trong phủ để nghỉ ngơi sau những ngày dài gian nan. Trong lòng ông, một sự thanh thản nhẹ nhàng lan tỏa, như thể chính ông cũng đang được hồi sinh cùng với sự hồi phục của Ngọc Lan. Nhưng ông cũng hiểu rằng công việc của mình vẫn chưa kết thúc. Còn nhiều việc phải làm, và ông sẽ không dừng lại cho đến khi tiểu thư Ngọc Lan hoàn toàn khỏe mạnh.
Những ngày tiếp theo, Lạc Phong thường xuyên thăm khám Ngọc Lan, tiếp tục theo dõi quá trình hồi phục của cô. Mỗi lần ông bước vào phòng, cô gái trẻ lại có một chút tiến triển. Đến ngày thứ ba, Ngọc Lan bất ngờ cử động nhẹ, đôi mắt cô khẽ mở, chớp chớp dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng.
Phu nhân Trần, lúc đó đang ngồi bên giường, bật khóc vì xúc động. “Ngọc Lan! Con tỉnh lại rồi! Con nghe mẹ nói không?”
Ngọc Lan yếu ớt gật đầu, đôi mắt cô ngấn lệ. “Mẹ… con… con đã trở lại…”
Lạc Phong bước vào, đôi mắt ông sáng lên khi thấy cảnh tượng đó. Ông tiến lại gần, đặt tay lên trán Ngọc Lan, cảm nhận nhịp mạch khỏe hơn. “Tiểu thư Ngọc Lan, chào mừng cô đã trở lại với chúng tôi.”
Ngọc Lan nhìn Lạc Phong, đôi mắt cô tràn đầy lòng biết ơn. “Thầy… cảm ơn thầy… nếu không có thầy…”
“Đừng nói gì cả, cô cần giữ sức,” Lạc Phong nói, giọng ông dịu dàng nhưng kiên quyết. “Hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Chúng ta đã vượt qua được phần khó khăn nhất, nhưng cô cần thời gian để hoàn toàn hồi phục.”
Ngọc Lan khẽ gật đầu, rồi nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi. Lạc Phong bước ra khỏi phòng, trong lòng ông tràn đầy niềm vui và sự hài lòng. Ông đã thành công trong việc hồi sinh một sinh mạng, nhưng hơn thế nữa, ông đã chứng minh rằng niềm tin và sự kiên trì có thể chiến thắng cả những thử thách khó khăn nhất.
Câu chuyện về sự hồi sinh kỳ diệu của tiểu thư Ngọc Lan sẽ còn được kể lại trong nhiều năm sau, như một minh chứng cho sức mạnh của y học cổ truyền và lòng kiên định của một thầy thuốc tài ba. Nhưng đối với Lạc Phong, phần thưởng lớn nhất là được thấy một sinh mạng trở lại cuộc sống—một phép màu thực sự giữa đời thường.