Thần Y Và Sự Hồi Sinh - Chương 6
Chương 6: Cuộc Chiến Chống Lại Thời Gian
Sau khi Ngọc Lan tỉnh lại, không khí trong phủ đại nhân Trần trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Tuy nhiên, Lạc Phong hiểu rằng sự hồi phục của cô gái trẻ vẫn còn rất mong manh. Mỗi ngày, ông đều thăm khám kỹ lưỡng, thực hiện các liệu pháp châm cứu và dùng thảo dược để củng cố sức khỏe của cô. Nhưng sự lo lắng vẫn lẩn khuất trong tâm trí ông, như một đám mây đen không chịu tan biến.
Ngọc Lan dần lấy lại sức, nhưng sự hồi phục của cô chậm chạp, và đôi khi có những biểu hiện lạ lùng mà Lạc Phong chưa từng gặp trước đây. Cô thường xuyên rơi vào trạng thái mê man, như thể một phần cơ thể cô vẫn bị giam cầm bởi căn bệnh bí ẩn đó. Điều này khiến Lạc Phong không thể yên tâm.
Một buổi sáng, khi Lạc Phong đang chuẩn bị những liều thuốc mới, đại nhân Trần bất ngờ bước vào với nét mặt đầy lo lắng. “Thầy Lạc Phong, có chuyện không hay rồi. Ngọc Lan đột nhiên bị co giật và rơi vào trạng thái hôn mê trở lại!”
Lạc Phong sững người, nhưng ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Dẫn tôi đến chỗ tiểu thư ngay lập tức!”
Khi đến phòng Ngọc Lan, Lạc Phong thấy cô nằm trên giường, cơ thể co quắp, đôi mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm những lời không rõ ràng. Phu nhân Trần đứng bên cạnh, khóc nức nở, không biết phải làm gì. Các y sư khác trong phủ đã tụ tập quanh giường, nhưng tất cả đều bất lực trước tình trạng của cô.
Lạc Phong tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Ngọc Lan, đặt tay lên cổ tay cô để bắt mạch. Mạch đập của cô lại trở nên yếu ớt và không đều, dấu hiệu cho thấy căn bệnh đang tấn công mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Cô ấy vẫn còn bị căn bệnh này ám ảnh,” Lạc Phong nói nhỏ, như tự nói với chính mình. “Tôi cần phải hành động ngay bây giờ, không thể chần chừ thêm được nữa.”
Ông quay sang đại nhân Trần và các y sư khác. “Tôi cần tất cả mọi người rời khỏi phòng và để tôi một mình với Ngọc Lan. Đây là tình huống khẩn cấp và tôi cần tập trung tuyệt đối.”
Mọi người do dự một lúc, nhưng rồi đều hiểu rằng chỉ có Lạc Phong mới có thể cứu Ngọc Lan vào lúc này. Họ lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho thầy thuốc tài ba.
Khi cánh cửa đã khép lại, Lạc Phong bắt đầu quá trình châm cứu một lần nữa, lần này ông sử dụng tất cả những phương pháp cao cấp nhất mà ông biết. Mỗi cây kim bạc được cắm vào những huyệt đạo quan trọng trên cơ thể Ngọc Lan, kết hợp với các bài thuốc mới mà ông đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tuy nhiên, ngay khi cây kim đầu tiên được cắm vào, cơ thể Ngọc Lan đột ngột phản ứng mạnh mẽ. Cô co giật dữ dội, mồ hôi toát ra đầm đìa, và nhịp thở trở nên dồn dập hơn. Lạc Phong không lùi bước, ông tiếp tục cắm những cây kim khác vào những điểm quan trọng, tập trung hết mức vào công việc của mình.
“Ngươi không thể bỏ cuộc ngay lúc này, Ngọc Lan,” Lạc Phong thì thầm, giọng ông trầm ấm nhưng đầy quyết tâm. “Ta sẽ không để ngươi gục ngã.”
Thời gian trôi qua chậm chạp, như thể mỗi phút giây đều kéo dài vô tận. Lạc Phong vẫn tiếp tục liệu pháp châm cứu, bất chấp sự mệt mỏi và áp lực. Ông biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để cứu Ngọc Lan, và ông không thể để cô bị căn bệnh này đánh bại.
Cuối cùng, khi cây kim cuối cùng được cắm vào, cơ thể Ngọc Lan dừng lại không còn co giật nữa. Một luồng sinh khí yếu ớt bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể cô, như một dòng suối nhỏ đang dần chảy lại sau cơn hạn hán dài.
Lạc Phong ngồi xuống bên cạnh, mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt ông không rời khỏi khuôn mặt của Ngọc Lan. Mạch của cô bắt đầu ổn định trở lại, nhịp thở đều đặn hơn. Ông cảm nhận được rằng cô đã vượt qua được cơn nguy kịch, nhưng sự mệt mỏi đã khiến cô rơi vào giấc ngủ sâu.
Khi Lạc Phong bước ra khỏi phòng, đại nhân Trần và phu nhân đang đứng chờ ngoài hành lang, gương mặt họ đầy lo lắng. Nhìn thấy Lạc Phong, họ vội vàng tiến lại gần.
“Sao rồi, thầy Lạc Phong? Ngọc Lan thế nào rồi?” Phu nhân Trần hỏi, giọng bà run rẩy.
“Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình hình vẫn còn phức tạp. Tôi đã ổn định được mạch của cô ấy, nhưng căn bệnh này không dễ dàng bị đánh bại. Cô ấy cần thời gian để hoàn toàn hồi phục, và chúng ta không được chủ quan,” Lạc Phong nói, giọng ông điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm.
Đại nhân Trần gật đầu, vẻ mặt ông dịu đi đôi chút. “Chúng tôi hiểu rồi. Thầy muốn chúng tôi làm gì tiếp theo?”
“Trước mắt, hãy để Ngọc Lan nghỉ ngơi. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của cô ấy và điều chỉnh liệu pháp nếu cần thiết. Quan trọng nhất là chúng ta phải giữ vững niềm tin và kiên trì,” Lạc Phong đáp.
Phu nhân Trần nắm chặt tay chồng mình, nước mắt bà chảy dài nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm. “Chúng tôi biết ơn thầy rất nhiều. Ngọc Lan là tất cả đối với chúng tôi, và thầy đã mang lại cho chúng tôi hy vọng.”
Lạc Phong mỉm cười nhẹ, ánh mắt ông ánh lên sự kiên định. “Tôi sẽ không từ bỏ cho đến khi Ngọc Lan hoàn toàn khỏe mạnh. Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng.”
Những ngày tiếp theo, Lạc Phong tiếp tục dành toàn bộ thời gian và tâm huyết của mình để chăm sóc cho Ngọc Lan. Ông không chỉ tập trung vào việc điều trị bằng châm cứu và thảo dược, mà còn theo dõi sát sao từng biến chuyển nhỏ nhất trên cơ thể cô. Căn bệnh này có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, và Lạc Phong luôn trong trạng thái sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.
Thời gian trôi qua, Ngọc Lan dần dần lấy lại sức. Những cơn co giật không còn xuất hiện nữa, và cô bắt đầu có thể ăn uống bình thường. Mỗi lần cô mở mắt, đôi mắt sáng ngời của cô lại khiến Lạc Phong cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng ông biết rằng cuộc chiến chống lại căn bệnh vẫn chưa kết thúc. Lạc Phong phải luôn cảnh giác và sẵn sàng cho bất kỳ điều gì có thể xảy ra.
Và cứ thế, giữa cuộc chiến không khoan nhượng với thời gian và căn bệnh bí ẩn, Lạc Phong và Ngọc Lan cùng nhau bước qua từng ngày, mỗi ngày một bước tiến gần hơn đến sự hồi phục hoàn toàn. Nhưng hành trình này vẫn còn dài, và những thử thách lớn nhất có lẽ vẫn đang chờ đợi họ ở phía trước.