Thần Y và Sứ Mệnh Cuối Cùng - Chương 1
Chương 1: Lời mời từ quá khứ
Trên đỉnh núi cao, nơi mây mù bao phủ và tiếng gió rít lên từng hồi, Thần y đang ngồi thiền trong căn nhà tranh nhỏ bé của mình. Ông đã sống ẩn dật ở đây suốt nhiều năm, xa rời thế tục, tránh xa những ồn ào của thế gian để tĩnh tâm, suy ngẫm về y học và cuộc sống. Những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua, cho đến một ngày…
Tiếng bước chân khẽ vang lên trên con đường mòn dẫn lên núi. Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định, chậm rãi tiến đến trước cổng nhà tranh của Thần y. Ông đứng lại, đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa bằng tre.
“Thần y, người có ở đây không?” Sứ giả lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng phảng phất sự lo lắng.
Bên trong, Thần y mở mắt, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự bình thản. Ông từ từ đứng dậy, bước ra mở cửa. Người đàn ông trước mặt cúi đầu kính cẩn, dù đã thấm mệt sau chặng đường dài.
“Ta là đây. Ngươi là ai, và có việc gì mà đến tận đây?” Thần y hỏi, giọng trầm tĩnh.
“Thưa Thần y,” Sứ giả trả lời, “tôi là Lý Tuấn, sứ giả từ vùng đất phía Nam. Tôi đến đây theo lệnh của chủ nhân tôi, Trương lão gia. Ông ấy đã từng là bạn của Thần y từ nhiều năm trước. Hiện tại, Trương lão gia đang gặp nguy hiểm và cần sự giúp đỡ của người.”
Nghe đến tên Trương lão gia, Thần y khẽ cau mày, ký ức về một người bạn cũ từ thời trẻ hiện lên trong tâm trí. Ông nhớ đến những ngày tháng cả hai cùng nhau nghiên cứu y thuật, cứu chữa cho nhiều người. Tuy nhiên, dòng đời xô đẩy, mỗi người một hướng, họ đã mất liên lạc từ lâu.
“Trương lão gia… Đã lâu rồi ta không nghe tin về ông ấy. Hãy kể rõ hơn cho ta nghe, Lý Tuấn. Chuyện gì đã xảy ra?” Thần y hỏi, ánh mắt không rời khỏi gương mặt người sứ giả.
Lý Tuấn thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã.
“Trương lão gia hiện đang gặp phải một căn bệnh lạ, đã dùng qua nhiều phương thuốc nhưng không hiệu quả. Ngài ấy đã nhờ đến nhiều thầy thuốc giỏi trong vùng, nhưng không ai có thể chữa trị được. Ngài ấy rất yếu và lo sợ rằng mình sẽ không qua khỏi. Trước tình cảnh này, ngài ấy đã nhớ đến Thần y và hy vọng rằng người có thể giúp đỡ.”
Thần y im lặng trong giây lát, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía chân trời xa xăm. Ông không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ. Lý Tuấn cũng không dám nói thêm, chỉ đứng đó chờ đợi. Một cơn gió thổi qua, mang theo hương vị của núi rừng và cả sự trầm mặc của thời gian.
“Ta đã sống ẩn dật ở đây nhiều năm,” Thần y nói chậm rãi, “vì muốn tránh xa những phiền muộn của thế gian. Nhưng Trương lão gia là bạn cũ, ta không thể làm ngơ. Có lẽ đây là sứ mệnh cuối cùng của ta, một cơ hội để hoàn thành những gì còn dang dở.”
“Vậy, Thần y sẽ giúp Trương lão gia?” Lý Tuấn hỏi, ánh mắt sáng lên hy vọng.
“Đúng vậy,” Thần y gật đầu, “ta sẽ xuống núi. Hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ lên đường ngay ngày mai.”
Lý Tuấn cúi đầu cảm tạ, nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt mệt mỏi. “Cảm ơn Thần y, cảm ơn người rất nhiều. Chủ nhân của tôi sẽ rất vui khi biết tin này.”
“Không cần cảm ơn,” Thần y đáp lại, “chúng ta cần hành động nhanh chóng. Mỗi phút giây đều quý giá.”
Đêm đó, Thần y chuẩn bị những thứ cần thiết cho hành trình. Ông biết rằng đây có thể là chuyến đi cuối cùng của mình, nhưng lòng ông không hề dao động. Với ông, sứ mệnh của một người thầy thuốc là cứu người, dù cho có phải hy sinh bản thân.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Thần y nhìn lên bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh. Ông thầm nhủ với bản thân rằng, nếu đây là sứ mệnh cuối cùng, thì ông sẽ hoàn thành nó với tất cả tâm huyết và kiến thức của mình.
Sáng sớm hôm sau, Thần y và Lý Tuấn bắt đầu hành trình xuống núi. Trước khi rời đi, Thần y nhìn lại căn nhà tranh một lần cuối, như muốn khắc ghi hình ảnh nơi đây vào tâm trí. Ông biết rằng, lần trở về này có thể là lần cuối cùng.
“Chúng ta đi thôi,” Thần y nói với Lý Tuấn. “Trương lão gia đang đợi.”
Lý Tuấn gật đầu, dẫn đường xuống núi. Bước chân của Thần y vững chãi nhưng trong lòng ông, một nỗi trăn trở về sứ mệnh cuối cùng vẫn âm thầm cháy bỏng.
“Cuộc đời này,” Thần y thầm nghĩ, “mỗi người đều có một sứ mệnh. Và của ta… có lẽ đã đến lúc hoàn thành.”
Hành trình đầy thử thách và sự hi sinh của Thần y đã bắt đầu, đưa ông trở lại với những trách nhiệm và sứ mệnh mà ông từng cố gắng tránh né, nhưng giờ lại phải đối diện lần cuối cùng.