Thần Y và Sứ Mệnh Cuối Cùng - Chương 2
Chương 2: Hành trình xuống núi
Buổi sáng trên đỉnh núi tràn ngập tiếng chim hót và ánh nắng vàng dịu. Sương mù còn lãng đãng trên những ngọn cây, phủ một lớp mỏng lên con đường mòn dẫn xuống chân núi. Thần y và Lý Tuấn bắt đầu cuộc hành trình, rời khỏi nơi thanh tịnh mà Thần y đã gắn bó suốt nhiều năm.
“Thần y, con đường xuống núi không dễ dàng,” Lý Tuấn nói, giọng đầy lo lắng khi nhìn thấy những đoạn dốc và vực sâu. **”Xin hãy cẩn thận.”
“Không cần lo cho ta,”** Thần y đáp, đôi mắt vẫn kiên định nhìn về phía trước. **”Đây không phải lần đầu ta đi trên con đường này. Nhưng nói thật, đã nhiều năm rồi ta chưa từng rời khỏi ngọn núi này. Vạn vật đều thay đổi, chỉ có núi rừng vẫn thế.”
“Người thực sự chưa bao giờ xuống núi trong suốt nhiều năm qua sao?” Lý Tuấn tò mò hỏi. **”Thật khó tin, nhưng cũng thật đáng kính.”
“Đúng vậy,” Thần y nhẹ nhàng nói, bước chân vẫn vững vàng trên từng đoạn đường mòn đầy sỏi đá. **”Ta đã chọn cách sống ẩn dật, xa lánh thế gian. Cuộc sống trước đây của ta đầy rẫy những phiền muộn và lo âu. Nhưng giờ đây, ta đã học cách buông bỏ, sống đơn giản và tìm thấy bình yên trong lòng mình.”
Lý Tuấn lặng im một lúc, suy ngẫm về những lời Thần y nói. Ông biết Thần y là một người nổi tiếng với y thuật cao siêu, từng chữa trị cho không ít người, nhưng ông chưa bao giờ nghe nói về những nỗi niềm riêng tư của người thầy thuốc tài ba này.
“Nhưng cuộc sống ẩn dật đó có làm người cảm thấy cô độc không?” Lý Tuấn hỏi, ánh mắt đầy cảm thông. **”Xa rời thế gian, liệu có phải là cách tốt nhất?”
Thần y mỉm cười, cái nhìn xa xăm. **”Cô độc và bình yên, đôi khi chỉ cách nhau một sợi tóc mỏng manh. Có những lúc ta thấy lòng mình trống trải, nhưng lại có lúc, ta cảm thấy mình đã thoát khỏi sự ràng buộc của thế gian. Mỗi người đều có con đường riêng để tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.”
“Thật khó để có thể đạt đến sự bình yên như vậy,” Lý Tuấn thở dài, ánh mắt nhìn xuống con đường dài trước mắt. **”Có lẽ ta cần phải học hỏi thêm từ Thần y.”
“Chẳng có gì đáng học hỏi từ ta cả, Lý Tuấn,” Thần y nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. **”Điều quan trọng là phải biết lắng nghe chính mình, lắng nghe lòng mình muốn gì. Khi ngươi hiểu được điều đó, ngươi sẽ tìm thấy con đường của riêng mình.”
“Cảm ơn Thần y,” Lý Tuấn nói, giọng đầy thành kính. **”Những lời này thực sự đáng giá.”
Họ tiếp tục bước đi trong im lặng, chỉ còn tiếng chim rừng và tiếng lá xào xạc trong gió. Con đường càng lúc càng dốc, những đoạn gập ghềnh khiến việc di chuyển trở nên khó khăn hơn. Nhưng Thần y, với kinh nghiệm và sự bình tĩnh, vẫn giữ nhịp độ ổn định, không hề tỏ ra mệt mỏi hay lo lắng.
“Người vẫn mạnh mẽ như ngày nào,” Lý Tuấn bất ngờ lên tiếng sau một lúc dài im lặng. **”Có lẽ đây cũng là lý do tại sao chủ nhân của tôi tin tưởng vào Thần y đến vậy.”
“Trương lão gia là người hiểu biết sâu rộng,” Thần y nói, giọng đầy tôn trọng. **”Ông ấy luôn biết chọn lựa những gì tốt nhất cho bản thân và người khác. Nếu ông ấy đã gọi ta, điều đó có nghĩa là vấn đề ông ấy gặp phải không hề đơn giản.”
“Đúng vậy,” Lý Tuấn đáp, giọng nghiêm trọng. **”Chủ nhân đã thử qua nhiều phương pháp, nhưng không có gì hiệu quả. Điều này thực sự đáng lo ngại.”
Thần y gật đầu, trong lòng không khỏi nặng trĩu suy nghĩ. Ông hiểu rằng, căn bệnh mà Trương lão gia gặp phải có thể là thử thách lớn cuối cùng trong cuộc đời của ông. Nhưng đồng thời, ông cũng biết rằng đây là sứ mệnh cuối cùng mà ông phải hoàn thành trước khi có thể thực sự yên nghỉ.
Khi mặt trời bắt đầu lên cao, họ đã xuống đến chân núi. Đứng trước con đường lớn dẫn về phía Nam, Thần y dừng lại, hít một hơi sâu không khí trong lành của đồng bằng.
“Từ đây về vùng đất phía Nam còn xa không?” Thần y hỏi, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm.
“Còn một chặng đường dài, Thần y,” Lý Tuấn đáp. **”Nhưng chúng ta có thể đến nơi trước khi mặt trời lặn nếu không gặp phải trở ngại.”
Thần y gật đầu, bắt đầu bước tiếp. Nhưng trong lòng ông, một cảm giác lạ lùng dâng lên, như một dự cảm về những điều không may mắn có thể xảy ra. Ông không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi với lòng quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Chuyến hành trình này không chỉ là để cứu một người bạn cũ, mà còn là để hoàn thành nốt những gì ông đã bắt đầu từ lâu. Dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, Thần y biết rằng ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến tới. Với mỗi bước chân, ông tiến gần hơn đến sứ mệnh cuối cùng của mình, một sứ mệnh đã được định sẵn từ trước khi ông bước chân xuống ngọn núi này.
“Cuộc đời mỗi người đều có những sứ mệnh riêng,” Thần y tự nhủ với chính mình. “Và sứ mệnh của ta… đã đến lúc hoàn thành.”
Chương hai khép lại với hình ảnh Thần y và Lý Tuấn tiến bước trên con đường dẫn về phía Nam, nơi định mệnh đang chờ đợi họ.