Thần Y và Sứ Mệnh Cuối Cùng - Chương 3
Chương 3: Cuộc gặp gỡ với đệ tử
Con đường dẫn về vùng đất phía Nam trở nên bớt gập ghềnh khi Thần y và Lý Tuấn đi sâu vào thung lũng. Cảnh sắc xung quanh dần thay đổi, những ngọn núi cao chót vót nhường chỗ cho những cánh đồng lúa xanh mướt và những dòng sông uốn lượn quanh co. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp trải dài trên những thửa ruộng bậc thang, khiến khung cảnh trở nên tươi đẹp như một bức tranh.
“Chúng ta sắp đến làng rồi, Thần y,” Lý Tuấn nói, giọng nhẹ nhõm. **”Chúng ta có thể nghỉ chân ở đây trước khi tiếp tục hành trình.”
Thần y gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy cần nghỉ ngơi sau một chặng đường dài. Cả hai tiếp tục bước đi, và chẳng mấy chốc, họ đã đến được cổng làng. Những người dân trong làng, khi thấy hai người khách lạ, liền dừng công việc của mình và tò mò quan sát.
“Chúng ta sẽ nghỉ ở đâu?” Thần y hỏi, ánh mắt quan sát xung quanh.
“Tôi có quen biết một người bạn ở làng này,” Lý Tuấn đáp. **”Ông ấy có một quán trọ nhỏ. Chúng ta có thể dừng chân ở đó.”
Cả hai bước vào làng, đi qua những ngôi nhà tranh đơn sơ. Trẻ em trong làng chạy nhảy, cười đùa, trong khi người lớn bận rộn với công việc đồng áng. Khung cảnh thanh bình này khiến Thần y cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Khi đến quán trọ, Lý Tuấn gọi lớn. “Ông chủ! Có ai ở đây không?”
Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hiền lành, từ trong nhà bước ra. Khi thấy Lý Tuấn, ông nở nụ cười thân thiện. **”Ô, Lý Tuấn! Lâu rồi không gặp! Anh đi đâu mà xa vậy?”
“Tôi đang trên đường đến vùng đất phía Nam, dẫn đường cho Thần y đây,” Lý Tuấn trả lời, quay sang giới thiệu Thần y. **”Đây là Thần y, một người mà tôi chắc chắn ông cũng đã từng nghe qua.”
Ông chủ quán trọ liền cúi đầu kính cẩn. **”Vinh hạnh cho tôi khi được đón tiếp Thần y. Mời người vào trong nghỉ ngơi, tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn cho người.”
Thần y gật đầu cảm ơn. “Ta chỉ cần một chỗ nghỉ ngơi đôi chút là đủ. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
Ông chủ dẫn họ vào bên trong quán trọ, nơi có một gian phòng nhỏ với vài chiếc giường gỗ đơn giản. Thần y ngồi xuống, nhắm mắt lại, để tâm trí tĩnh lặng. Lý Tuấn cũng ngồi xuống bên cạnh, cảm nhận sự mệt mỏi từ cuộc hành trình dần tan biến.
“Tôi sẽ chuẩn bị nước nóng cho người tắm rửa,” ông chủ quán trọ nói, rồi bước ra ngoài.
Trong lúc đó, từ bên ngoài quán trọ, có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào. Một thanh niên trẻ tuổi, đôi mắt sáng và gương mặt lộ rõ sự háo hức, bước vào phòng. Cậu ta nhìn Thần y với vẻ ngưỡng mộ, rồi tiến đến gần và cúi đầu.
“Thần y, con đã nghe danh người từ lâu,” thanh niên nói, giọng đầy kính trọng. **”Con tên là An, là người học nghề y tại làng này. Con rất mong có thể học hỏi từ người.”
Thần y mở mắt, nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt. Ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt quyết tâm của An, một gương mặt mà ông nhận ra có tiềm năng nhưng cũng đầy thách thức.
“Ngươi muốn học y thuật?” Thần y hỏi, giọng không thay đổi.
“Dạ đúng, Thần y,” An trả lời, giọng chắc chắn. **”Con đã học hỏi từ các thầy thuốc trong làng, nhưng họ nói rằng con cần phải tìm một người thầy giỏi hơn để nâng cao kiến thức. Khi nghe tin Thần y đến đây, con biết đây là cơ hội tốt nhất của mình.”
Thần y trầm ngâm một lúc. Ông đã từ lâu không còn nhận đệ tử, và ông hiểu rằng việc truyền dạy y thuật không phải là việc đơn giản. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, lòng kiên trì và quan trọng nhất là một tâm hồn trong sạch, không bị vấy bẩn bởi lòng tham hay danh lợi.
“An,” Thần y nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy nghiêm, **”học y thuật không chỉ là học cách chữa bệnh, mà còn là học cách sống với trách nhiệm và đạo đức. Ngươi đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách đó chưa?”
“Dạ, con sẵn sàng,” An trả lời ngay lập tức, ánh mắt không hề dao động.
Thần y khẽ mỉm cười. **”Được. Nếu ngươi thực sự muốn học hỏi, ta sẽ thử nghiệm ngươi trong hành trình này. Nhưng hãy nhớ, đây không phải là con đường dễ dàng. Ngươi sẽ phải đối mặt với những thử thách khó khăn hơn nhiều so với những gì ngươi đã trải qua.”
“Con hiểu, Thần y,” An nói, giọng quyết tâm. **”Con sẽ không để người thất vọng.”
“Tốt,” Thần y gật đầu. **”Chúng ta sẽ lên đường ngay khi nghỉ ngơi xong. Ngươi sẽ cùng chúng ta đến vùng đất phía Nam. Đây sẽ là bài học đầu tiên của ngươi.”
An mừng rỡ cúi đầu cảm tạ. **”Con cảm ơn Thần y. Con sẽ làm hết sức mình.”
Lý Tuấn, chứng kiến cuộc trò chuyện giữa Thần y và An, cảm thấy ấn tượng bởi tinh thần của chàng trai trẻ. Ông không thể không thầm nghĩ rằng An có thể là người tiếp nối sự nghiệp của Thần y, một người thầy thuốc tài ba và có tâm huyết.
Sau khi nghỉ ngơi và dùng bữa, Thần y, Lý Tuấn và An tiếp tục hành trình. An giờ đây đã trở thành người đồng hành mới, với khát khao học hỏi và cống hiến. Chàng trai trẻ mang theo những dụng cụ y tế mà mình có được, sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước.
Trên đường đi, Thần y bắt đầu chỉ dạy cho An những kiến thức cơ bản về y thuật, từ cách nhận biết các loại thảo dược đến những phương pháp chữa trị đơn giản. An lắng nghe và ghi nhớ mọi lời dạy của Thần y, đôi mắt sáng ngời mỗi khi học được điều mới.
“Thần y,” An hỏi trong khi cả ba người đang đi qua một cánh đồng rộng lớn, **”tại sao người lại quyết định nhận con làm đệ tử? Con chỉ là một người học nghề, chưa có kinh nghiệm gì.”
“Ta nhận ngươi không phải vì ngươi giỏi giang,” Thần y trả lời, giọng điềm tĩnh. **”Mà vì ta thấy trong ngươi có sự kiên định và lòng tốt. Đó là những phẩm chất quan trọng nhất của một thầy thuốc. Ta không cần ngươi phải xuất sắc từ đầu, mà chỉ cần ngươi luôn sẵn sàng học hỏi và không từ bỏ.”
An nghe vậy, lòng cảm thấy tràn đầy niềm tin. **”Con sẽ không để Thần y thất vọng.”
Hành trình tiếp tục, nhưng giờ đây Thần y không còn đơn độc. Bên cạnh ông là Lý Tuấn, người dẫn đường trung thành, và An, đệ tử mới với khát khao học hỏi. Họ cùng nhau tiến về phía Nam, nơi Trương lão gia đang chờ đợi sự cứu giúp của Thần y.
Con đường phía trước vẫn còn dài và đầy chông gai, nhưng với Thần y, đây là sứ mệnh cuối cùng, và ông sẽ hoàn thành nó với tất cả tâm huyết của mình.