Thần Y và Sứ Mệnh Cuối Cùng - Chương 4
Chương 4: Bệnh dịch bí ẩn
Hành trình về phía Nam kéo dài trong vài ngày, và cuối cùng, Thần y, Lý Tuấn, cùng An cũng đặt chân đến vùng đất mà Trương lão gia đang cư ngụ. Nhưng trước khi họ đến được nhà của Trương lão gia, một cảnh tượng không mong đợi hiện ra trước mắt.
“Thần y, người hãy nhìn kìa!” An kinh ngạc thốt lên, chỉ tay về phía trước.
Trước mặt họ là một ngôi làng nhỏ, nhưng không như những ngôi làng bình thường. Khung cảnh nơi đây u ám, không có tiếng cười nói hay tiếng động cơ bản nào của cuộc sống. Những cánh cửa nhà đóng kín, khói bếp không thấy bay lên, và sự im lặng phủ kín không gian, nặng nề đến khó thở.
“Có gì đó không ổn,” Thần y nói, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh. **”Chúng ta cần phải cẩn trọng.”
Cả ba tiến gần hơn, cảm nhận rõ rệt sự chết chóc bao trùm nơi này. Khi họ bước vào làng, mùi hôi thối của bệnh tật và sự suy tàn xộc vào mũi, khiến An và Lý Tuấn phải bịt mũi để không buồn nôn. Tuy nhiên, Thần y vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dù ông cũng cảm nhận được sự khắc nghiệt của tình cảnh này.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ, Thần y?” Lý Tuấn hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Điều đầu tiên là tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra,” Thần y trả lời, giọng nghiêm nghị. **”Chúng ta cần tìm một người trong làng để hỏi thăm.”
Cả ba bước tiếp, và cuối cùng, họ phát hiện ra một người đàn ông già yếu đang ngồi tựa vào bức tường của một ngôi nhà đổ nát. Ông ta thở hổn hển, gương mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng như đã cạn kiệt sức sống.
“Lão trượng, xin hỏi… chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Thần y tiến lại gần và hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần khẩn trương.
Người đàn ông ngẩng lên, đôi mắt mờ mịt nhìn Thần y một lúc lâu trước khi nhận ra người trước mặt. “Ngài… ngài là Thần y?” Ông ta thì thào, giọng yếu ớt.
“Đúng vậy,” Thần y gật đầu. **”Hãy kể cho ta nghe điều gì đã xảy ra.”
Người đàn ông khẽ rùng mình, như nhớ lại những ký ức đáng sợ. **”Ngài đã đến quá muộn rồi… Mọi thứ đã kết thúc. Cả làng… bị bệnh dịch quái ác này quét qua. Nó đến quá nhanh, chúng tôi không kịp làm gì… Bệnh tật… như một con quái vật vô hình, cướp đi sinh mạng của biết bao nhiêu người chỉ trong vài ngày.”
“Bệnh dịch? An thốt lên, không giấu nổi sự kinh hoàng. **”Nó lây lan như thế nào? Và có triệu chứng gì?”
“Nó bắt đầu với những cơn sốt cao, rồi người bệnh bắt đầu nôn mửa, mất sức, sau đó là khó thở… và cuối cùng, họ không qua khỏi,” người đàn ông nói, giọng run rẩy. **”Chúng tôi đã cố gắng cách ly những người bị bệnh, nhưng không thể ngăn chặn nó lây lan. Đã có nhiều người bỏ mạng… và giờ chỉ còn vài người sống sót, nhưng họ cũng không còn nhiều thời gian.”
“Chúng ta phải hành động ngay,” Thần y nói với Lý Tuấn và An, rồi quay lại với người đàn ông. **”Ông hãy đưa ta đến nơi những người bệnh đang nằm. Chúng ta sẽ cố gắng cứu họ.”
Người đàn ông gật đầu yếu ớt, dẫn họ đến một căn nhà tồi tàn ở góc làng. Khi bước vào, Thần y, Lý Tuấn và An nhìn thấy cảnh tượng đau lòng: những người bệnh nằm la liệt trên những chiếc giường tạm bợ, hầu hết đều trong tình trạng nguy kịch.
“Thần y, chúng ta nên làm gì bây giờ?” An hỏi, giọng đầy căng thẳng. **”Con chưa bao giờ thấy bệnh dịch nào khủng khiếp như thế này.”
Thần y cúi xuống kiểm tra từng người bệnh. Sau một lúc, ông đứng lên, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
“Đây là một căn bệnh nguy hiểm và lây lan rất nhanh,” Thần y nói, giọng trầm tĩnh nhưng nghiêm trọng. **”Chúng ta cần phải cách ly những người bệnh khỏi những người chưa bị nhiễm. Đồng thời, ta sẽ bào chế một loại thuốc giúp giảm triệu chứng và tăng cường sức đề kháng.”
“Thần y, con sẽ giúp người,” An nói ngay lập tức, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm.
“Ta cần ngươi giúp ta thu thập thảo dược và chuẩn bị các dụng cụ,” Thần y nói, quay sang Lý Tuấn. **”Lý Tuấn, ngươi hãy giúp ta tổ chức lại nơi này, tách biệt những người bệnh nặng và nhẹ, và tìm kiếm bất kỳ ai có dấu hiệu nhiễm bệnh nhưng chưa quá nặng.”
“Vâng, Thần y,” Lý Tuấn đáp, không do dự.
An lập tức bắt tay vào việc, thu thập thảo dược và chuẩn bị nước nóng. Trong khi đó, Thần y bắt đầu bào chế thuốc, kết hợp các loại thảo dược mà ông biết có tác dụng chống viêm, hạ sốt và tăng cường sức đề kháng. Mỗi cử động của ông đều nhanh nhẹn và chính xác, cho thấy sự thành thạo và kinh nghiệm của một thầy thuốc lão luyện.
“An,” Thần y nói trong khi đang khuấy nồi thuốc, **”bệnh dịch này không chỉ là vấn đề thể xác. Người bệnh cần phải có ý chí mạnh mẽ để chiến đấu. Ta cần ngươi động viên họ, giúp họ cảm thấy có hy vọng.”
“Con hiểu, Thần y,” An gật đầu, rồi lập tức đi từ giường bệnh này đến giường bệnh khác, động viên từng người bệnh. Dù chỉ là một người học nghề, An đã cho thấy lòng trắc ẩn và tinh thần trách nhiệm của mình, khiến những người bệnh cảm thấy yên lòng hơn.
“Ta sẽ không để bất cứ ai chết thêm nữa,” Thần y thầm nhủ, đôi mắt tập trung vào nồi thuốc đang sôi. Ông biết rằng thời gian là kẻ thù lớn nhất, và ông không thể để căn bệnh này cướp đi thêm bất kỳ mạng sống nào nữa.
Đêm đó, Thần y, Lý Tuấn, và An không ngủ. Họ không ngừng bào chế thuốc, chăm sóc người bệnh và cố gắng tìm ra phương pháp chữa trị hiệu quả nhất. Sự mệt mỏi không ngừng gõ cửa, nhưng họ biết mình không thể dừng lại, vì mạng sống của nhiều người đang treo trên sợi chỉ mong manh.
Khi bình minh ló dạng, Thần y đứng bên cạnh giường của một người bệnh nặng nhất, người mà ông đã cố gắng cứu chữa suốt đêm. Người đó mở mắt, ánh nhìn lờ đờ nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó, Thần y thấy một tia sáng của sự sống lóe lên.
“Ông đã cứu tôi,” người bệnh thều thào, giọng nói yếu ớt nhưng đầy lòng biết ơn.
Thần y khẽ gật đầu, lòng nhẹ nhõm nhưng không hề mất cảnh giác. **”Chưa xong đâu. Chúng ta còn phải tiếp tục chiến đấu.”
Bệnh dịch bí ẩn vẫn chưa hoàn toàn bị đẩy lùi, nhưng nhờ vào nỗ lực của Thần y và những người đồng hành, hy vọng đã bắt đầu nhen nhóm trong ngôi làng này. Dù thử thách còn rất lớn, Thần y biết rằng mình đang đi đúng hướng, và ông quyết tâm không dừng lại cho đến khi bệnh dịch bị tiêu diệt hoàn toàn.
Với sự hỗ trợ của An và Lý Tuấn, Thần y tiếp tục sứ mệnh của mình, không chỉ cứu người mà còn truyền đạt kiến thức quý báu cho thế hệ tiếp theo.