Thần Y và Sứ Mệnh Cuối Cùng - Chương 5
Chương 5: Thử thách từ quá khứ
Mặc dù Thần y, Lý Tuấn, và An đã làm việc không ngừng nghỉ, bệnh dịch trong ngôi làng vẫn chưa bị đẩy lùi hoàn toàn. Số người bệnh giảm dần, nhưng những ca nặng nhất vẫn nằm đó, giữa lằn ranh của sự sống và cái chết. Thần y hiểu rằng, để chiến thắng hoàn toàn căn bệnh này, ông phải đào sâu hơn vào ký ức và kiến thức y học đã tích lũy suốt đời mình.
“Thần y, liệu chúng ta có thể cứu được tất cả không?” An hỏi, đôi mắt tràn đầy lo âu khi nhìn thấy những người bệnh vẫn đang vật lộn với sự sống.
“Mọi thứ đang đi đúng hướng,” Thần y đáp, giọng điềm tĩnh nhưng cũng không giấu được sự mệt mỏi. **”Nhưng chúng ta phải cảnh giác, vì căn bệnh này có thể thay đổi và trở nên nguy hiểm hơn. Ta đã từng đối mặt với một dịch bệnh tương tự từ nhiều năm trước, nhưng vẫn chưa chắc chắn liệu lần này có khác biệt gì không.”
Khi Thần y nhắc đến quá khứ, ánh mắt ông trở nên xa xăm. Ông nhớ lại một thời gian đầy thử thách khi còn là một thầy thuốc trẻ, đầy nhiệt huyết nhưng cũng không ít lần đối mặt với sự bất lực. Dịch bệnh mà ông từng gặp trước đây cũng tương tự, nhưng lần đó, ông đã mất đi một bệnh nhân quan trọng, một người mà ông không thể cứu được.
“Ta đã từng thất bại,” Thần y thầm nghĩ, lòng trĩu nặng khi nhớ lại sự đau khổ mà người đó đã phải chịu đựng. Cái chết của người bệnh đó đã ám ảnh ông suốt nhiều năm, khiến ông từ bỏ thế tục và lui về ẩn dật. Giờ đây, ký ức ấy lại hiện về, nhắc nhở ông về sự mong manh của cuộc sống và trách nhiệm nặng nề của một thầy thuốc.
“Thần y?” An gọi khẽ, kéo Thần y ra khỏi dòng suy nghĩ. **”Người nghĩ về điều gì vậy?”
“Không có gì,” Thần y đáp, nhưng trong lòng ông biết rõ rằng quá khứ không thể bị lãng quên dễ dàng như vậy. **”Chúng ta cần tập trung vào hiện tại. Bây giờ là lúc chúng ta phải chiến đấu, không phải là lúc để hồi tưởng.”
An gật đầu, nhưng không khỏi cảm thấy lo lắng. Cậu có thể cảm nhận được một nỗi đau sâu kín trong lòng Thần y, một điều mà ông không muốn chia sẻ. Nhưng An hiểu rằng, đôi khi những bài học từ quá khứ có thể giúp ích cho hiện tại, nếu chúng được khai thác đúng cách.
Đêm đó, khi cả làng đã chìm vào giấc ngủ, Thần y vẫn ngồi lặng lẽ bên bếp lửa, suy ngẫm về những gì đã xảy ra. Ngọn lửa bập bùng chiếu sáng gương mặt ông, làm nổi bật những nếp nhăn thời gian đã hằn lên qua nhiều năm tháng. Trong tâm trí ông, hình ảnh của người bệnh xưa cũ hiện lên rõ mồn một, như thể chỉ mới ngày hôm qua.
“Thần y, người không ngủ sao?” Giọng nói của An vang lên từ phía sau. Cậu bước lại gần, tay cầm một chiếc khăn nhỏ, đưa cho Thần y. **”Người cần phải giữ sức khỏe. Hãy nghỉ ngơi đi.”
Thần y nhận chiếc khăn, nhưng không tỏ ra mệt mỏi. **”An, ngươi có bao giờ tự hỏi, tại sao ta lại quyết định sống ẩn dật trên núi không?”
An ngạc nhiên trước câu hỏi này. **”Thần y… con không dám tò mò về chuyện riêng tư của người. Nhưng nếu người muốn kể, con rất sẵn lòng lắng nghe.”
Thần y khẽ mỉm cười, nhìn vào ngọn lửa trước mặt. **”Nhiều năm trước, khi ta còn trẻ, ta đã phải đối mặt với một dịch bệnh giống như thế này. Ta đã cố gắng hết sức, nhưng không thể cứu được tất cả mọi người. Một người trong số họ là bạn thân của ta, một người đã luôn tin tưởng vào khả năng của ta. Khi anh ta qua đời, ta cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn.”
An lắng nghe, lòng đầy cảm thông. **”Thần y, con tin rằng người đã làm tất cả những gì có thể. Nhưng cuộc sống đôi khi không cho chúng ta sự lựa chọn.”
“Đúng vậy,” Thần y đáp, giọng đầy suy tư. **”Nhưng sau sự việc đó, ta đã quyết định rời bỏ thế gian, tìm đến nơi yên tĩnh để suy ngẫm và học hỏi thêm. Ta nghĩ rằng nếu ta không thể cứu được tất cả, ít nhất ta cũng không gây thêm đau khổ. Nhưng giờ đây, ta nhận ra rằng sự trốn tránh không phải là câu trả lời.”
“Vậy, sứ mệnh lần này có phải là để người chuộc lại lỗi lầm từ quá khứ không?” An hỏi, ánh mắt tò mò.
“Không hẳn,” Thần y nói, giọng trở nên kiên định. **”Sứ mệnh lần này là để hoàn thành những gì ta đã bỏ lỡ. Để chứng minh rằng một thầy thuốc không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, dù có khó khăn hay đau đớn đến đâu.”
An gật đầu, cảm thấy ngưỡng mộ sự dũng cảm và quyết tâm của Thần y. **”Con sẽ giúp người hoàn thành sứ mệnh này, Thần y. Dù có thế nào, con cũng sẽ không bỏ cuộc.”
“Ta biết,” Thần y nói, đặt tay lên vai An. **”Ngươi có tiềm năng, An. Nhưng nhớ rằng, tiềm năng không là gì nếu không có sự rèn luyện và kiên trì. Hãy chuẩn bị cho những thử thách lớn hơn phía trước.”
An cúi đầu kính cẩn. **”Con sẽ nhớ lời người dạy, Thần y.”
Ngày hôm sau, khi ánh sáng ban mai bắt đầu chiếu rọi, Thần y, An và Lý Tuấn tiếp tục công việc của mình. Họ không ngừng bào chế thuốc, chăm sóc người bệnh và tìm cách ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh. Mỗi ngày trôi qua, tình trạng của người bệnh dần được cải thiện, nhưng Thần y biết rằng mối nguy hiểm vẫn còn đó.
Một buổi chiều, khi Thần y đang kiểm tra các bệnh nhân, một người lạ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà. Đó là một người phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt hốc hác nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Bà bước vào, nhìn thẳng vào Thần y.
“Thần y,” bà nói, giọng khàn đặc, **”ông có nhớ tôi không?”
Thần y ngạc nhiên, nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt. Rồi đôi mắt ông mở to, nhận ra bà chính là mẹ của người bạn thân đã mất của mình, người đã qua đời trong dịch bệnh nhiều năm trước.
“Bà…” Thần y thốt lên, cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng. **”Ta… rất tiếc…”
“Không cần phải tiếc, Thần y,” bà ngắt lời, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự đau đớn. **”Con trai tôi đã qua đời từ lâu, và tôi đã chấp nhận điều đó. Nhưng tôi đến đây hôm nay không phải để trách móc ông. Tôi đến để nhờ ông cứu giúp dân làng này, như ông đã từng cố gắng cứu con trai tôi.”
Thần y lặng người, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. **”Ta sẽ làm mọi điều có thể, bà hãy yên tâm.”
Người phụ nữ nhìn Thần y một lúc lâu, rồi gật đầu. **”Tôi tin ở ông. Ông là người duy nhất có thể làm điều đó.”
Cuộc gặp gỡ này càng làm tăng thêm quyết tâm của Thần y. Ông biết rằng mình không thể thay đổi quá khứ, nhưng ông có thể cứu lấy hiện tại và tương lai. Với sự giúp đỡ của An và Lý Tuấn, Thần y tiếp tục công việc của mình, không ngừng tìm kiếm phương pháp chữa trị tốt nhất cho những người bệnh.
Thử thách từ quá khứ không còn là nỗi ám ảnh, mà trở thành động lực để Thần y vượt qua mọi khó khăn trước mắt. Và với quyết tâm ấy, ông biết rằng mình sẽ không lặp lại sai lầm của quá khứ, mà sẽ hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình một cách trọn vẹn.