Thần Y và Sứ Mệnh Cuối Cùng - Chương 6
Chương 6: Cuộc chiến với tử thần
Cơn bệnh dịch trong làng tiếp tục diễn biến phức tạp, và dù đã có những tiến triển nhất định, nhưng tử thần vẫn đang rình rập. Thần y, An, và Lý Tuấn không ngừng nghỉ, từng phút giây đều tận dụng để cứu chữa cho những người bệnh. Tuy nhiên, áp lực ngày càng gia tăng khi một số bệnh nhân bắt đầu có dấu hiệu trở nặng, khiến Thần y phải đối mặt với một cuộc chiến thực sự với tử thần.
“Thần y, có người bệnh vừa chuyển biến xấu,” An vội vàng báo cáo khi bước vào phòng nơi Thần y đang điều chế thuốc. **”Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Thần y ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén. “Dẫn ta đến đó ngay lập tức.”
An nhanh chóng dẫn Thần y đến giường của người bệnh. Đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Thần y ngay lập tức kiểm tra mạch đập, đôi mắt nhíu lại khi nhận ra tình trạng nguy cấp của bệnh nhân.
“Cậu ấy đã cố gắng hết sức, nhưng giờ thì không thể tự mình chiến đấu nữa,” Thần y thầm nghĩ. Ông quay sang An và Lý Tuấn, ánh mắt nghiêm nghị. **”Chúng ta cần phải sử dụng một phương pháp mạnh mẽ hơn. Đây là lúc để thử nghiệm phương thuốc mới mà ta vừa bào chế.”
An hít một hơi sâu. **”Phương thuốc mới? Thần y, con sẵn sàng giúp người, nhưng liệu chúng ta có đủ thời gian không?”
“Không còn lựa chọn nào khác,” Thần y đáp, tay bắt đầu chuẩn bị những dược liệu cần thiết. **”Chúng ta phải hành động ngay bây giờ, nếu không sẽ quá muộn.”
An cùng Lý Tuấn nhanh chóng bắt tay vào công việc, hỗ trợ Thần y trong việc bào chế thuốc. Những tiếng lách cách của dụng cụ y tế, tiếng nước sôi và tiếng khuấy động của các dược liệu vang lên trong không gian căng thẳng.
“Thuốc này sẽ giúp cậu ấy hạ sốt và khôi phục sức lực, nhưng nó cũng có rủi ro,” Thần y giải thích khi chuẩn bị tiêm thuốc cho bệnh nhân. **”Nếu cơ thể cậu ấy không đáp ứng tốt, chúng ta có thể mất đi cậu ấy. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng.”
“Thần y, chúng ta tin vào người,” An nói, ánh mắt kiên định. **”Con sẽ làm mọi điều có thể để hỗ trợ người.”
Thần y gật đầu, rồi cẩn thận tiêm thuốc vào tĩnh mạch của người bệnh. Cả An và Lý Tuấn đều nín thở, chăm chú theo dõi từng phản ứng của cơ thể người đàn ông. Ban đầu, không có gì thay đổi. Nhưng sau vài phút, người bệnh bắt đầu thở đều hơn, mạch đập mạnh hơn, và sắc mặt dần dần hồng hào trở lại.
“Đã có hiệu quả!” Lý Tuấn thốt lên, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta phải tiếp tục theo dõi,” Thần y nói, không hề buông lỏng cảnh giác. **”Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cậu ấy sẽ vượt qua, nhưng chúng ta không thể chắc chắn cho đến khi cơn bệnh thực sự lui bước.”
Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút giây đều trở nên căng thẳng như một cuộc chiến thực sự. Thần y, An, và Lý Tuấn túc trực bên giường bệnh nhân, theo dõi từng cử động nhỏ nhất. Dù mệt mỏi, họ không dám rời đi, sợ rằng chỉ một chút lơ là sẽ khiến họ mất đi cơ hội cứu sống người bệnh.
“Thần y,” An thì thầm, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. **”Con không ngờ rằng làm thầy thuốc lại có thể căng thẳng đến vậy. Mỗi quyết định đều mang tính sống còn.”
“Đúng vậy, An,” Thần y trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. **”Làm thầy thuốc không chỉ là chữa bệnh, mà còn là cuộc chiến không ngừng với tử thần. Ngươi phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn, và đôi khi phải chấp nhận rủi ro để cứu người. Nhưng đó cũng là trách nhiệm lớn lao và vinh dự của nghề này.”
An gật đầu, cảm thấy sự quyết tâm trong lòng càng thêm mạnh mẽ. **”Con sẽ học hỏi từ người, Thần y. Con sẽ không bỏ cuộc, dù có khó khăn đến đâu.”
“Ta tin ở ngươi, An,” Thần y nói, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt khắc khổ của ông.
Bệnh nhân dần dần ổn định, và một ngày sau, người đàn ông tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt nhưng đầy cảm kích. Thần y cúi xuống, kiểm tra lại mạch đập và hơi thở của bệnh nhân, rồi gật đầu hài lòng.
“Ngươi đã qua cơn nguy hiểm,” Thần y nói, giọng đầy ấm áp. **”Hãy nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe. Chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của ngươi.”
Người đàn ông gật đầu yếu ớt, nước mắt lưng tròng. **”Cảm ơn Thần y… Cảm ơn vì đã cứu sống tôi.”
“Đó là công việc của ta,” Thần y đáp, nhưng trong lòng ông cảm thấy nhẹ nhõm và tự hào. Một lần nữa, ông đã chiến thắng trong cuộc chiến với tử thần, nhưng ông biết rằng hành trình này vẫn còn dài.
Ngày qua ngày, Thần y, An và Lý Tuấn tiếp tục làm việc không ngừng, chữa trị cho từng người bệnh. Sự phối hợp giữa họ trở nên ăn ý hơn, và với sự hỗ trợ của An, Thần y đã có thể cứu sống thêm nhiều người.
Dù vậy, mỗi lần chữa trị thành công lại càng khiến Thần y cảm thấy áp lực tăng lên. Ông biết rằng nếu một ngày nào đó ông không thể cứu được một bệnh nhân nào, điều đó sẽ trở thành một vết thương không thể lành trong lòng mình. Nhưng đồng thời, ông cũng nhận ra rằng mình không thể làm việc một mình mãi mãi. Ông cần phải truyền lại kiến thức, để những người như An có thể tiếp tục sứ mệnh này.
“An,” Thần y nói vào một buổi tối khi họ ngồi nghỉ bên bếp lửa, **”ngươi đã tiến bộ rất nhiều trong thời gian qua. Ta muốn ngươi tiếp tục học hỏi và rèn luyện, để sau này có thể tự mình đứng ra chữa trị cho người khác.”
An nhìn Thần y, đôi mắt sáng lên. **”Con sẽ cố gắng hết sức, Thần y. Con biết rằng đây là con đường mà con muốn đi, và con sẽ không bao giờ từ bỏ.”
“Tốt lắm,” Thần y gật đầu, ánh mắt lộ rõ sự hài lòng. **”Nhưng nhớ rằng, con đường này không dễ dàng, và ngươi sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa. Nhưng nếu ngươi giữ được tâm sáng và lòng kiên định, ngươi sẽ thành công.”
Cuộc chiến với tử thần không phải lúc nào cũng đem lại chiến thắng, nhưng mỗi lần vượt qua một thử thách, Thần y càng hiểu rõ hơn về trách nhiệm của mình và những người thầy thuốc như An. Họ không chỉ chữa trị bệnh tật, mà còn phải chiến đấu vì sự sống, và đó là sứ mệnh cao cả nhất của họ.
Với lòng quyết tâm và kiến thức sâu rộng, Thần y biết rằng sứ mệnh cuối cùng của mình đang dần được hoàn thành, nhưng còn nhiều điều phải làm trước khi ông có thể yên lòng truyền lại trách nhiệm cho thế hệ tiếp theo.