Thần Y Và Thuốc Tiên - Chương 2
Chương 2: Hành trình tìm kiếm
Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên vừa chạm tới ngôi làng, Trương Nghiễm đã chuẩn bị xong hành trang cho cuộc hành trình. Ông mang theo một túi vải chứa đầy các loại thảo dược thông dụng, một số dụng cụ y học và vài vật dụng cần thiết khác. Trước khi rời khỏi nhà, ông nhìn quanh lần cuối, như muốn ghi nhớ mọi thứ trước khi bước vào một cuộc hành trình không biết trước ngày trở về.
Khi Trương Nghiễm vừa đặt chân ra khỏi ngôi làng, ông gặp phải người bạn thân, Lâm Hòa, người luôn đồng hành cùng ông trong nhiều năm qua.
“Trương huynh,” Lâm Hòa gọi lớn, vội vã chạy đến. “Nghe nói huynh sắp lên đường đi tìm kiếm thuốc tiên? Ta không thể để huynh đi một mình, hãy để ta cùng đi.”
Trương Nghiễm lắc đầu, mỉm cười nhìn bạn. “Lâm huynh, ta biết huynh lo lắng, nhưng cuộc hành trình này đầy hiểm nguy. Ta không thể để huynh mạo hiểm cùng ta. Hơn nữa, làng này cần một người y sĩ như huynh ở lại.”
Lâm Hòa nhìn sâu vào mắt Trương Nghiễm, ánh mắt đầy sự kiên quyết. “Nhưng huynh cũng là người mà làng này cần. Nếu huynh gặp chuyện gì, ai sẽ giúp đỡ những người bệnh? Ta sẽ không để huynh đi một mình đâu, dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì.”
Trương Nghiễm thở dài, biết rằng mình không thể thuyết phục Lâm Hòa từ bỏ ý định. “Được rồi, nếu huynh đã quyết tâm như vậy, ta không cản nữa. Nhưng hãy nhớ rằng chúng ta phải cẩn trọng, vì vùng núi phía Bắc không phải là nơi dễ dàng chinh phục.”
Cả hai người bắt đầu hành trình của mình, đi về hướng Bắc theo con đường mòn dẫn vào rừng. Đường đi mỗi lúc một khó khăn hơn khi họ càng tiến sâu vào những khu rừng rậm rạp, nơi ánh sáng mặt trời khó có thể xuyên qua được tán lá dày đặc.
Trên đường đi, Trương Nghiễm và Lâm Hòa không ngừng trò chuyện về những kiến thức y học, cách chế biến thảo dược, và những kinh nghiệm mà họ đã trải qua trong nhiều năm hành nghề. Cả hai cùng chia sẻ niềm đam mê với nghề y, niềm khao khát chữa lành cho mọi người.
Đến giữa trưa, cả hai dừng lại nghỉ ngơi dưới một gốc cây cổ thụ lớn. Lâm Hòa nhìn về phía trước, nơi những dãy núi cao vút xa xa mờ ảo trong sương mù, rồi quay sang Trương Nghiễm.
“Trương huynh, huynh nghĩ rằng liệu chúng ta có thực sự tìm được thứ thuốc tiên ấy không? Nghe như một huyền thoại hơn là sự thật.”
Trương Nghiễm khẽ nhún vai, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía những dãy núi. “Ta cũng không biết chắc, nhưng ta tin rằng mọi huyền thoại đều có cơ sở từ thực tế. Chúng ta đã chứng kiến biết bao điều kỳ diệu trong thảo dược, nên không có gì là không thể. Hơn nữa, nếu có một cơ hội nhỏ nhoi để cứu sống nhiều người, ta nghĩ chúng ta nên thử.”
Lâm Hòa gật đầu, lòng đầy cảm phục trước sự kiên định của Trương Nghiễm. “Huynh nói đúng. Chúng ta đã đi xa đến vậy rồi, không thể quay đầu lại nữa. Dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, ta cũng sẽ cùng huynh vượt qua.”
Sau khi nghỉ ngơi, cả hai tiếp tục hành trình. Đường đi ngày càng trở nên hiểm trở hơn, với những con dốc cao và những tảng đá trơn trượt. Có lúc họ phải vượt qua những dòng suối lạnh buốt, nơi nước chảy xiết và đá ngầm lởm chởm. Nhưng Trương Nghiễm và Lâm Hòa vẫn không nản lòng, họ giúp đỡ lẫn nhau qua từng thử thách.
Một buổi tối, khi mặt trời đã lặn và bóng đêm bao phủ khắp nơi, Trương Nghiễm và Lâm Hòa dừng lại bên một con suối nhỏ để dựng lều. Họ nhóm lửa, chuẩn bị bữa tối đơn giản với vài củ khoai và ít thảo dược mà họ tìm được trên đường.
Khi ngọn lửa bập bùng cháy sáng, Lâm Hòa cất tiếng hỏi: “Trương huynh, có bao giờ huynh nghĩ đến việc từ bỏ con đường này không? Việc trở thành thần y không hề dễ dàng, và đôi khi, những quyết định của chúng ta mang theo gánh nặng quá lớn.”
Trương Nghiễm im lặng một lúc, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào ngọn lửa. “Lâm huynh, đã nhiều lần ta tự hỏi bản thân điều đó. Nhưng mỗi khi thấy một người được cứu sống, thấy những nụ cười của họ khi biết rằng họ sẽ được sống thêm một ngày nữa, ta biết rằng ta không thể từ bỏ. Cuộc sống ngắn ngủi, nhưng chúng ta có thể làm cho nó có ý nghĩa hơn bằng cách giúp đỡ người khác.”
Lâm Hòa mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. “Huynh luôn là người khiến ta phải suy nghĩ lại về mục đích sống của mình. Ta rất vui vì có huynh là bạn.”
Trương Nghiễm cũng mỉm cười đáp lại, họ cùng nhìn vào ngọn lửa bập bùng trong đêm tối, lòng tràn đầy hy vọng về cuộc hành trình phía trước. Dù biết rằng những khó khăn đang chờ đón, cả hai đều quyết tâm tiến bước, với niềm tin rằng họ sẽ tìm được loại thuốc tiên huyền thoại để cứu chữa cho biết bao người bệnh đang mong đợi.
Đêm đó, dưới bầu trời sao lấp lánh, Trương Nghiễm và Lâm Hòa chìm vào giấc ngủ, sẵn sàng cho những thử thách sẽ đến trong những ngày sắp tới.