Thần Y và Tình Yêu Bị Cấm Đoán - Chương 1
Chương 1: Tiếng Gọi Từ Làng Xa
Trên đỉnh núi cao phủ mây trắng, giữa rừng cây tĩnh mịch và yên bình, Thần y, một người đàn ông ngoài sáu mươi, với mái tóc bạc phơ và đôi mắt hiền từ nhưng sắc sảo, đang say sưa với những thảo dược phơi khô trước căn nhà gỗ nhỏ. Cuộc sống của ông trôi qua êm đềm như những dòng suối trong rừng, xa rời những bon chen của thế tục.
Thần y đã từ lâu rời bỏ cuộc sống chốn đô thị, ẩn cư trên núi cao để nghiên cứu và phát triển y học cổ truyền. Ông không màng danh lợi, chỉ tập trung vào việc tìm hiểu về những loài thảo dược quý hiếm và các phương pháp chữa bệnh cổ truyền. Mỗi ngày trôi qua là một hành trình khám phá mới trong thế giới tự nhiên, một cuộc sống bình dị nhưng đầy ý nghĩa.
Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, khi ánh nắng đầu tiên chạm nhẹ vào những cánh hoa dại trên lối đi, Thần y đang chuẩn bị xong bữa sáng với một bát cháo gạo lứt và chút rau rừng. Ông ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, nhâm nhi bát cháo, lắng nghe tiếng chim hót líu lo trên cành cây. Đối với ông, đó là âm thanh của cuộc sống, của sự yên bình mà ông hằng mong ước.
Bỗng nhiên, từ xa, một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá tan không khí yên bình của buổi sáng. Thần y đặt bát cháo xuống bàn, đôi mắt khẽ nhíu lại. Hiếm khi có ai dám bước chân đến nơi này, và càng hiếm hơn khi có người đến vào giờ sáng sớm như vậy.
“Cốc, cốc, cốc!” Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, càng lúc càng vội vã.
Thần y đứng dậy, chậm rãi bước ra phía cửa. Khi ông mở cánh cửa gỗ cũ, trước mặt ông là một người đàn ông trung niên, áo quần xộc xệch, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Người đàn ông cúi đầu chào Thần y, giọng run run vì mệt mỏi và lo lắng.
“Thưa Thần y, tôi là Lâm, người làng dưới chân núi. Xin ngài hãy cứu giúp, ngôi làng của chúng tôi đang gặp tai họa. Hai người trẻ tuổi trong làng bị mắc một căn bệnh lạ, không ai có thể chữa trị được. Tôi đã nghe danh Thần y là bậc thầy y thuật, xin ngài hãy xuống núi giúp chúng tôi!”
Thần y khẽ nhíu mày, không trả lời ngay lập tức. Ông nhìn người đàn ông trước mặt, thấy được sự tuyệt vọng và khẩn thiết trong ánh mắt của ông ta. Trong tâm trí Thần y, một cảm giác không lành dâng lên. Ông biết rằng không phải ngẫu nhiên mà có người tìm đến mình vào lúc này.
“Ngươi bình tĩnh, hãy kể rõ mọi chuyện,” Thần y nói, giọng trầm tĩnh.
Lâm hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu kể. “Làng chúng tôi nằm cách đây không xa, dưới chân ngọn núi này. Gần đây, có hai người trẻ tuổi trong làng, Linh và Vương, đột nhiên bị mắc một căn bệnh lạ. Họ bắt đầu từ những triệu chứng nhỏ như mệt mỏi, sốt cao, nhưng sau đó trở nên ngày càng nghiêm trọng. Hiện giờ, cả hai đang trong tình trạng nguy kịch, không ăn uống gì được, thân thể suy kiệt, da dẻ trở nên xám xịt như bị trúng độc.”
Thần y nghe xong, gật đầu hiểu ý. Ông biết rằng nếu không xuống núi ngay, hai người trẻ tuổi kia có thể sẽ không qua khỏi. Thần y nhanh chóng quyết định.
“Được, ta sẽ xuống núi ngay bây giờ. Ngươi dẫn đường,” Thần y nói, rồi quay lại vào nhà lấy túi thuốc cùng một số dụng cụ y học cần thiết. Ông biết rằng đây không phải là một căn bệnh bình thường và cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng.
Khi Thần y trở lại, Lâm đã sẵn sàng chờ đợi. Hai người bắt đầu hành trình xuống núi, băng qua những con đường mòn khúc khuỷu, xuyên qua rừng rậm. Trên đường đi, Lâm tiếp tục kể về Linh và Vương. Hóa ra, họ là một cặp đôi yêu nhau tha thiết, nhưng tình yêu của họ bị cấm đoán bởi gia đình và xã hội vì những mâu thuẫn giữa hai dòng họ.
“Gia đình hai bên đã từng có mối thù sâu đậm, không ai muốn họ đến với nhau. Nhưng Linh và Vương vẫn quyết định ở bên nhau bất chấp mọi sự phản đối,” Lâm nói, giọng đầy cảm thông. “Thần y, nếu có thể, xin hãy cứu họ. Họ là những người rất tốt, chỉ vì tình yêu mà phải chịu đựng quá nhiều khổ đau.”
Thần y không nói gì, chỉ lắng nghe và suy ngẫm. Ông biết rằng, không chỉ có căn bệnh là nguy hiểm, mà còn cả sự thù hận và định kiến của gia đình và xã hội. Cứu chữa cho họ không chỉ là việc chữa bệnh, mà còn là một hành động mang tính nhân đạo cao cả.
Khi hai người đến ngôi làng, bầu không khí ở đây thật u ám và nặng nề. Người dân trong làng nhìn Thần y với ánh mắt đầy hy vọng. Họ đã nghe danh tiếng của ông từ lâu và tin rằng chỉ có Thần y mới có thể cứu được Linh và Vương.
Thần y không chậm trễ, nhanh chóng bước vào ngôi nhà nơi Linh và Vương đang nằm. Trước mắt ông là hai cơ thể yếu ớt, nằm im lìm trên giường. Linh và Vương trông như những bóng ma, gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Thần y tiến đến gần, nhẹ nhàng bắt mạch cho họ, cảm nhận được sự bất thường trong từng nhịp đập.
“Là một căn bệnh rất lạ, không giống như bất kỳ căn bệnh nào ta từng gặp,” Thần y lẩm bẩm. Ông biết rằng mình phải tìm ra nguyên nhân căn bệnh này càng sớm càng tốt.
“Ta sẽ bắt đầu chữa trị ngay lập tức, nhưng cần sự hỗ trợ từ tất cả mọi người,” Thần y nói với những người dân trong làng đang đứng xung quanh. “Hãy chuẩn bị những thảo dược ta cần và giữ không khí yên tĩnh cho họ nghỉ ngơi.”
Thần y bắt tay vào công việc với tất cả tâm huyết và sự tận tụy của mình. Ông biết rằng đây sẽ là một cuộc chiến không dễ dàng, nhưng ông sẽ không từ bỏ cho đến khi tìm ra cách cứu chữa cho cặp đôi trẻ tuổi này.