Thần Y và Tình Yêu Bị Cấm Đoán - Chương 4
Chương 4: Tìm Hiểu Nguyên Nhân
Ánh trăng bạc chiếu rọi xuống làng, tỏa một màu xanh nhạt lên mọi thứ. Trong căn nhà nhỏ nơi Linh và Vương đang nằm, Thần y ngồi bên cạnh ngọn đèn dầu, đôi mắt không rời khỏi những ký tự cổ mà ông đã vẽ lại từ bức tượng trong hang động. Ông cảm nhận được sự cấp bách trong tình hình, và biết rằng không còn nhiều thời gian trước khi căn bệnh tiến triển tồi tệ hơn.
Bên ngoài, Lâm cùng một vài người dân làng đã tụ họp lại, lo lắng chờ đợi tin tức từ Thần y. Họ biết rằng mọi hi vọng của Linh và Vương đều đặt trên đôi vai của ông, và không ai dám làm phiền Thần y trong lúc này.
Trong khi đó, Thần y vẫn miệt mài nghiên cứu, cố gắng giải mã các ký tự lạ lùng. Ông nhận ra rằng những ký tự này không phải là ngôn ngữ mà ông từng biết, chúng có vẻ như thuộc về một nền văn hóa cổ xưa nào đó, có thể đã bị lãng quên theo thời gian.
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về lịch sử của ngôi làng này,” Thần y tự nhủ. “Có lẽ quá khứ của nơi đây chứa đựng những bí mật mà không ai còn nhớ đến.”
Ông quyết định sẽ bắt đầu điều tra từ chính những người lớn tuổi nhất trong làng, những người có thể còn nhớ về những câu chuyện cổ xưa được truyền lại qua các thế hệ. Thần y gọi Lâm đến và nhờ ông tìm giúp những người lớn tuổi nhất trong làng để nói chuyện.
Chẳng bao lâu sau, Lâm dẫn theo một cụ ông tóc bạc trắng, là người già nhất làng, bước vào nhà. Cụ ông này tên là Trần, đã sống qua rất nhiều biến cố trong làng và là người nắm giữ nhiều câu chuyện cổ.
“Thưa cụ, tôi cần biết về nguồn gốc của ngôi làng này, và đặc biệt là về bức tượng trong hang động trên núi. Cụ có thể kể cho tôi nghe những gì cụ biết không?” Thần y hỏi, giọng khẩn thiết.
Cụ Trần chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt mờ đục như đang lạc trong quá khứ. Ông thở dài trước khi bắt đầu câu chuyện của mình.
“Ngôi làng này đã tồn tại hàng trăm năm, thậm chí có thể lâu hơn thế nữa. Theo truyền thuyết, tổ tiên của chúng ta đã từng sống ở một nơi khác, nhưng vì lý do nào đó, họ phải rời bỏ quê hương cũ và tìm đến nơi này để tái lập cuộc sống mới. Hang động trên núi mà ngài nói đến, theo lời kể, đã tồn tại từ trước khi làng chúng ta được thành lập. Và bức tượng trong đó được cho là tượng của một vị thần cổ đại, người bảo vệ vùng đất này khỏi các thế lực xấu xa.”
Thần y gật đầu, khẽ hỏi thêm, “Cụ có biết gì về những ký tự khắc trên bức tượng không? Chúng có ý nghĩa gì không?”
Cụ Trần lắc đầu, nhưng đôi mắt của ông ánh lên một sự sợ hãi nào đó. “Những ký tự đó… tôi chỉ nghe ông cha kể lại rằng chúng mang theo một lời nguyền. Lời nguyền này bảo vệ vùng đất, nhưng cũng trừng phạt những ai dám xúc phạm đến nó. Có một lần, rất lâu về trước, một cặp đôi trẻ tuổi đã cố gắng tìm kiếm kho báu được cho là giấu trong hang động đó. Họ đã phá vỡ lời nguyền và cả hai đã chết không lâu sau đó vì một căn bệnh kỳ lạ.”
Thần y im lặng, tập trung lắng nghe. Câu chuyện của cụ Trần dường như xác nhận những gì ông lo ngại. Căn bệnh mà Linh và Vương đang mắc phải có thể liên quan đến lời nguyền cổ xưa đó.
“Vậy có cách nào để hóa giải lời nguyền không?” Thần y hỏi tiếp, giọng đầy lo lắng.
Cụ Trần nhắm mắt lại, như đang lục lọi trong ký ức mờ nhạt của mình. “Có một câu chuyện truyền miệng khác, kể rằng lời nguyền chỉ có thể bị phá vỡ nếu có ai đó sẵn sàng hy sinh bản thân mình để cầu xin sự tha thứ từ vị thần. Tuy nhiên, tôi không biết liệu điều đó có thật sự hiệu quả hay không, và tôi cũng không biết ai có thể đủ dũng cảm để làm điều đó.”
Thần y ngồi trầm ngâm, suy nghĩ về những lời của cụ Trần. Ông biết rằng để cứu Linh và Vương, có thể cần đến một sự hy sinh to lớn. Nhưng liệu ai sẽ là người dám đối mặt với điều đó?
“Thưa cụ, tôi cảm ơn cụ đã kể cho tôi nghe những điều này,” Thần y nói, cúi đầu cảm tạ. “Tôi sẽ cố gắng tìm ra cách để cứu họ, và sẽ không để lời nguyền này gây thêm đau khổ cho ai nữa.”
Cụ Trần gật đầu, rồi chậm rãi rời khỏi căn nhà. Không khí trong phòng lại chìm vào sự im lặng căng thẳng.
Thần y quay trở lại với bản vẽ các ký tự cổ, ánh mắt đầy quyết tâm. Ông biết rằng thời gian không còn nhiều, và nếu không hành động nhanh chóng, Linh và Vương có thể sẽ không qua khỏi. Nhưng trước khi quyết định bất kỳ điều gì, ông cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Ngay lúc đó, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Thần y. Ông quyết định sẽ trực tiếp đến hang động và thực hiện một nghi lễ để hóa giải lời nguyền, dù biết rằng điều này có thể rất nguy hiểm. Nhưng ông không thể để Linh và Vương chết mà không cố gắng hết sức mình.
Trước khi lên đường, Thần y chuẩn bị một số dược liệu và các vật phẩm cần thiết cho nghi lễ. Ông cũng viết lại một lá thư, dặn dò Lâm và người dân trong làng nếu ông không quay trở lại. Thần y biết rằng nhiệm vụ này có thể là một hành trình một đi không trở lại, nhưng ông không hề sợ hãi.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Thần y khoác áo choàng, cầm lấy cây gậy của mình và lên đường đến hang động. Ông đi một mình trong đêm tối, băng qua những con đường mòn quen thuộc, quyết tâm trong lòng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hang động trên núi hiện ra trước mắt ông, uy nghi và đầy bí ẩn trong ánh trăng. Thần y hít một hơi sâu, tiến thẳng vào bên trong, nơi bức tượng vị thần cổ đại đang đứng sừng sững.
“Đây là cơ hội duy nhất,” Thần y tự nhủ. Ông quỳ xuống trước bức tượng, bắt đầu thực hiện nghi lễ cầu nguyện, hy vọng rằng lời cầu nguyện chân thành của mình sẽ làm dịu đi cơn thịnh nộ của vị thần và hóa giải lời nguyền chết chóc này.
Trong hang động, tiếng gió thổi rít qua các khe đá, tạo thành những âm thanh kỳ quái. Thần y nhắm mắt lại, tập trung vào từng lời cầu nguyện, từng câu thần chú mà ông đã học được qua những năm tháng nghiên cứu y học và tâm linh. Những phút giây căng thẳng trôi qua, Thần y cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ bao quanh ông, như thể có một thế lực vô hình đang lắng nghe.
Không khí trong hang động bỗng trở nên nặng nề hơn, và Thần y cảm nhận được một sự hiện diện khác lạ. Ông không biết đó là gì, nhưng ông không cho phép mình sợ hãi. Đây là cuộc chiến cuối cùng để cứu lấy mạng sống của Linh và Vương, và ông sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Giữa sự căng thẳng tột cùng, một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền uy vang lên trong tâm trí Thần y, như thể bức tượng đang lên tiếng. “Ngươi đã dám bước vào đây, và ngươi đang cầu xin sự tha thứ. Nhưng sự tha thứ không đến từ lời nói, mà từ sự hy sinh.”
Thần y mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của bức tượng, lòng ông tràn đầy quyết tâm. “Ta sẵn sàng hy sinh nếu điều đó có thể cứu lấy Linh và Vương,” ông nói, giọng mạnh mẽ.
Bức tượng vẫn im lặng, nhưng Thần y cảm nhận được một luồng khí lạnh từ từ lan tỏa khắp cơ thể ông. Ông biết rằng nghi lễ này đã bắt đầu và ông phải giữ vững niềm tin, không được dao động.
Bên ngoài hang động, trời bắt đầu có dấu hiệu thay đổi, mây đen kéo đến che phủ mặt trăng, khiến không gian trở nên u ám và đầy bí ẩn. Nhưng trong lòng Thần y, ánh sáng của lòng dũng cảm và sự quyết tâm vẫn sáng ngời