Thần Y và Tình Yêu Bị Cấm Đoán - Chương 5
Chương 5: Đối Mặt Với Gia Đình
Bên ngoài hang động, mưa bắt đầu rơi nặng hạt, từng giọt nước tí tách rơi xuống đất, hòa quyện với không khí lạnh lẽo của đêm tối. Thần y vẫn quỳ gối trước bức tượng, đôi mắt khép chặt, môi miệng thì thầm những lời cầu nguyện, cầu xin sự tha thứ và hóa giải lời nguyền để cứu sống Linh và Vương.
Sau một thời gian dài, không khí xung quanh bỗng nhẹ bẫng, như thể cơn thịnh nộ của thần linh đã được xoa dịu. Thần y mở mắt, cảm nhận được một luồng gió nhẹ mơn man qua mặt, và trong tâm trí ông, cảm giác bình yên dần trở lại. Ông đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm. Dù không chắc chắn rằng lời nguyền đã được hóa giải, nhưng ông tin rằng sự chân thành của mình đã được đáp lại.
Thần y quay trở về làng ngay trong đêm. Khi ông về đến nơi, trời đã sáng dần, ánh nắng ban mai nhè nhẹ chiếu rọi xuống ngôi làng nhỏ. Người dân trong làng vẫn đang chờ đợi, ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn thấy Thần y trở về.
“Thần y, mọi chuyện sao rồi? Ngài có thành công không?” Lâm hỏi ngay khi ông bước vào nhà.
Thần y không đáp ngay, ông tiến thẳng đến giường của Linh và Vương, đôi mắt chăm chú quan sát họ. Sắc mặt của cả hai đã khá hơn, hơi thở đều đặn và bình ổn hơn trước. Dù vẫn còn yếu, nhưng rõ ràng họ đã vượt qua giai đoạn nguy kịch.
“Ta nghĩ rằng lời nguyền đã bắt đầu được hóa giải,” Thần y nói chậm rãi, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm. “Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần phải tiếp tục chữa trị cho họ bằng thuốc và chăm sóc tận tình. Căn bệnh này sẽ không biến mất ngay lập tức, nhưng ta tin rằng họ sẽ dần hồi phục.”
Mọi người trong làng thở phào nhẹ nhõm, những nụ cười dần hiện ra trên khuôn mặt. Họ cảm thấy lòng mình nhẹ bỗng, biết rằng Linh và Vương đã được cứu sống.
Tuy nhiên, Thần y biết rằng hành trình này chưa kết thúc. Ông quay sang Lâm, nói với vẻ nghiêm nghị: “Ta cần gặp gia đình của Linh và Vương. Họ cần phải hiểu rằng thù hận giữa hai dòng họ chính là nguyên nhân dẫn đến bi kịch này. Chỉ khi họ đồng ý từ bỏ hận thù, lời nguyền mới có thể hoàn toàn biến mất.”
Lâm gật đầu, hiểu rõ tầm quan trọng của việc này. Ông nhanh chóng liên lạc với người thân của Linh và Vương, sắp xếp cuộc gặp gỡ giữa Thần y và cả hai gia đình. Thế nhưng, Lâm biết rằng điều này sẽ không dễ dàng, vì cả hai gia đình đều đã nuôi dưỡng mối hận thù qua nhiều thế hệ.
Chiều hôm đó, trong căn nhà nhỏ, Thần y gặp mặt gia đình của Linh và Vương. Hai gia đình đứng đối diện nhau, không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng. Người lớn trong cả hai gia đình đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt họ không che giấu được sự thù hận.
“Ta gọi mọi người đến đây hôm nay vì sự sống của Linh và Vương,” Thần y bắt đầu, giọng ông trầm ấm nhưng đầy uy lực. “Họ đang hồi phục, nhưng để chữa lành hoàn toàn, không chỉ có thuốc thang là đủ. Lời nguyền này bắt nguồn từ mối thù truyền kiếp giữa hai gia đình, và chỉ khi mọi người từ bỏ hận thù, căn bệnh này mới có thể biến mất hoàn toàn.”
Người cha của Linh, ông Lê, khẽ cau mày, không giấu được sự bất mãn. “Thần y, ngài không biết gì về quá khứ của chúng tôi. Gia đình Vương đã từng làm tổn thương chúng tôi sâu sắc, làm sao chúng tôi có thể tha thứ dễ dàng được?”
Ông Nguyễn, cha của Vương, cũng không chịu kém cạnh, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía ông Lê. “Đừng quên rằng chính gia đình ông đã khơi mào cuộc chiến này. Chúng tôi chỉ bảo vệ quyền lợi của mình!”
Không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng, như thể một cuộc chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Thần y biết rằng nếu không hành động ngay, mọi nỗ lực của ông sẽ đổ sông đổ bể.
“Đủ rồi!” Thần y lên tiếng, giọng ông vang lên đầy quyền lực, làm cả hai bên đều im lặng. “Mọi người có biết rằng chính sự thù hận này đã khiến con cái của mình rơi vào tình trạng nguy kịch? Linh và Vương yêu nhau chân thành, nhưng vì mối thù giữa hai gia đình mà họ phải chịu đau khổ. Nếu các người còn tiếp tục giữ mãi mối hận này, không chỉ Linh và Vương mà cả thế hệ sau cũng sẽ tiếp tục phải gánh chịu.”
Thần y nhìn thẳng vào mắt từng người, ánh mắt ông như xuyên thấu lòng họ, làm họ không thể tránh né sự thật. “Tình yêu của con cái các người là thứ duy nhất có thể hóa giải lời nguyền này. Nếu các người không thể bỏ qua thù hận, thì mọi cố gắng của ta cũng trở nên vô nghĩa.”
Không khí trong phòng trở nên lặng ngắt, không ai nói gì, chỉ còn lại tiếng thở dài nặng nề. Cả hai gia đình bắt đầu nhìn nhau, cảm nhận được sự đau khổ mà chính mình đã gây ra cho con cái.
Cuối cùng, ông Lê thở dài, giọng ông trầm xuống. “Thần y, ngài nói đúng. Chúng tôi đã quá cứng nhắc trong mối hận thù này. Nếu điều đó có thể cứu lấy con gái tôi, tôi sẽ sẵn lòng từ bỏ.”
Ông Nguyễn cũng gật đầu đồng ý, đôi mắt ông hiện lên sự hối hận. “Tôi cũng không muốn thấy con trai mình phải chịu đựng thêm nữa. Nếu việc bỏ qua quá khứ có thể cứu họ, tôi sẽ làm.”
Thần y cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, biết rằng lời nói của ông đã được thấu hiểu. “Vậy thì tốt. Từ hôm nay, hãy để tình yêu của Linh và Vương là sợi dây kết nối hai gia đình, và hãy cùng nhau bảo vệ họ.”
Cả hai gia đình đều đồng lòng, và sự căng thẳng giữa họ dần tan biến. Thần y biết rằng đây mới chỉ là bước đầu, nhưng ít nhất họ đã đi đúng hướng. Ông quay trở lại bên giường của Linh và Vương, nhẹ nhàng đặt tay lên trán họ, cảm nhận được sức sống đang dần trở lại.
“Cuộc chiến này chưa kết thúc, nhưng ta tin rằng các con sẽ vượt qua,” Thần y thì thầm, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.
Bên ngoài căn nhà, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi xuống ngôi làng, như báo hiệu cho một khởi đầu mới.