Thần Y và Tình Yêu Bị Cấm Đoán - Chương 8
Chương 8: Tình Yêu và Hy Sinh
Cuộc hành trình trở về làng tràn đầy niềm vui và sự nhẹ nhõm. Ánh trăng sáng vằng vặc soi rõ con đường mòn ngoằn ngoèo qua rừng rậm, như dẫn lối cho những trái tim đã vượt qua thử thách lớn lao nhất của cuộc đời họ. Linh và Vương đi bên nhau, tay trong tay, lòng họ tràn ngập hạnh phúc khi cảm nhận được tình yêu của mình đã chiến thắng mọi trở ngại.
Tuy nhiên, trong lòng Thần y, một nỗi lo lắng âm ỉ vẫn còn đó. Dù đã hóa giải lời nguyền và cứu sống Linh và Vương, ông vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa hoàn toàn ổn thỏa. Ông nhận ra rằng có một yếu tố mà ông chưa thể kiểm soát hoàn toàn, một điều gì đó mà lời nguyền cổ xưa đã để lại.
Khi đoàn người trở về làng, họ được chào đón bởi những nụ cười và những lời chúc phúc từ người dân. Gia đình Linh và Vương ôm lấy con cái họ, không giấu nổi sự xúc động và lòng biết ơn đối với Thần y. Nhưng giữa niềm vui đó, Thần y vẫn giữ im lặng, đôi mắt ông trầm tư.
Tối hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Thần y ngồi trước ngôi nhà nhỏ của mình, ngắm nhìn ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Ông biết rằng, để đảm bảo rằng lời nguyền không bao giờ quay trở lại, có lẽ cần phải có một sự hy sinh lớn hơn nữa. Suy nghĩ này làm ông trằn trọc, không thể yên lòng.
Sáng hôm sau, Thần y quyết định nói chuyện riêng với Linh và Vương. Ông dẫn họ ra một khu rừng yên tĩnh gần làng, nơi ông có thể nói chuyện một cách thoải mái mà không bị ai quấy rầy.
“Linh, Vương, ta có điều này cần nói với các con,” Thần y bắt đầu, giọng ông trầm và nghiêm nghị. “Lời nguyền đã được hóa giải, nhưng ta cảm thấy rằng vẫn còn một thứ gì đó chưa hoàn toàn kết thúc. Ta lo rằng nếu không xử lý triệt để, lời nguyền có thể quay trở lại và gây hại cho các con.”
Linh và Vương nhìn nhau, đôi mắt họ hiện lên sự lo lắng. “Thưa Thần y, chúng con đã trải qua quá nhiều đau khổ. Chúng con phải làm gì để chấm dứt mọi nguy hiểm?” Vương hỏi, giọng anh đầy quyết tâm.
Thần y thở dài, đôi mắt ông ánh lên sự cảm thông sâu sắc. “Có lẽ tình yêu của các con sẽ phải chịu đựng thêm một thử thách nữa. Để đảm bảo rằng lời nguyền không bao giờ quay lại, ta nghĩ rằng một trong hai con cần phải rời xa người kia, ít nhất là trong một khoảng thời gian. Sự hy sinh này có thể làm dịu đi những ảnh hưởng còn lại của lời nguyền.”
Linh và Vương lặng người trước lời đề nghị của Thần y. Trái tim họ đau đớn khi nghĩ đến việc phải xa nhau sau tất cả những gì họ đã trải qua. Nhưng họ hiểu rằng Thần y không nói điều này một cách tùy tiện, mà là vì lo lắng cho tương lai của họ.
Linh nắm chặt tay Vương, mắt cô ngấn lệ. “Nếu điều đó có thể cứu lấy chúng ta, em sẽ làm. Nhưng Vương, em không muốn xa anh…”
Vương nhìn sâu vào mắt Linh, lòng anh cũng đau đớn không kém. Nhưng anh biết rằng đây là điều cần thiết. “Linh, anh cũng không muốn xa em. Nhưng nếu điều đó có thể bảo vệ em, anh sẽ chấp nhận. Chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách, và anh tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ tồn tại, dù cho có phải xa cách.”
Thần y cảm thấy lòng mình nặng trĩu khi nhìn thấy sự đau khổ của họ, nhưng ông biết rằng đây là điều cần làm. “Ta rất tiếc khi phải yêu cầu điều này, nhưng ta tin rằng sau một thời gian, các con sẽ có thể đoàn tụ mà không còn lo lắng về lời nguyền nữa. Hãy coi đây là thử thách cuối cùng cho tình yêu của các con.”
Linh và Vương gật đầu, chấp nhận số phận. Họ biết rằng tình yêu của mình sẽ không bị lời nguyền hay bất kỳ thử thách nào làm lung lay, và sự hy sinh này chỉ là tạm thời. Dù đau đớn, họ vẫn quyết tâm vượt qua.
Sau buổi nói chuyện đó, Linh và Vương quyết định chia tay trong một khoảng thời gian. Linh trở về sống với gia đình mình, trong khi Vương đi đến một làng lân cận để tạm thời cách ly. Dù xa cách, họ vẫn giữ liên lạc với nhau qua những lá thư, kể cho nhau nghe về cuộc sống hàng ngày và luôn khẳng định tình yêu vững bền.
Thời gian trôi qua, cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình. Những nỗi lo sợ về lời nguyền dần tan biến, và họ bắt đầu tin rằng thử thách này sẽ kết thúc tốt đẹp. Dù xa cách, tình yêu của họ không hề giảm sút mà ngược lại, còn mạnh mẽ hơn trước.
Một năm sau, khi mùa xuân đến, Thần y gửi thư mời Linh và Vương trở lại làng. Ông cảm thấy rằng thời gian thử thách đã kết thúc và họ có thể đoàn tụ một cách an toàn. Linh và Vương vui mừng khôn xiết, họ trở lại làng với lòng đầy hạnh phúc.
Khi gặp lại nhau, họ ôm chặt lấy nhau, nước mắt rơi xuống vì hạnh phúc. Thần y đứng nhìn từ xa, đôi mắt ông ánh lên niềm vui khi thấy họ hạnh phúc và an toàn. Ông biết rằng lời nguyền đã hoàn toàn bị hóa giải và rằng tình yêu của Linh và Vương đã chiến thắng.
Từ đó, cuộc sống của họ trở lại bình thường, không còn bị ám ảnh bởi quá khứ. Tình yêu của Linh và Vương trở thành câu chuyện truyền cảm hứng cho mọi người trong làng, và họ sống hạnh phúc bên nhau, không còn sợ hãi điều gì nữa.
Thần y tiếp tục sống ẩn dật trên đỉnh núi, nhưng ông luôn giữ trong lòng niềm tự hào về việc đã giúp cứu một tình yêu vĩ đại. Và đối với ông, đó là phần thưởng lớn nhất của một cuộc đời cống hiến cho y học và lòng nhân ái.