Thần Y và Vùng Đất Bị Nguyền Rủa - Chương 2
Chương 2: Quyết Định Xuống Núi
Buổi sáng trên đỉnh núi luôn yên bình, với những làn sương mờ ảo trôi lơ lửng quanh những tán cây. Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió thổi qua rặng trúc tạo nên một bản nhạc thiên nhiên đầy thư thái. Nhưng hôm nay, không khí có chút khác lạ. Lão già từ làng Xuân Vinh thức dậy từ sớm, ngồi im lặng ngoài hiên nhà Thần y, đôi mắt lão tràn đầy lo âu.
Thần y bước ra từ trong nhà, trên tay là một túi vải chứa những loại thảo dược mà ông đã cẩn thận lựa chọn tối qua. Ông mặc chiếc áo dài màu nâu giản dị, trên vai khoác thêm chiếc khăn len mỏng để chống lại cái lạnh buổi sớm.
“Chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ,” Thần y nói, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết. Ông nhìn lão già và thấy rõ sự cảm kích trong đôi mắt ông ta.
“Vâng, thưa Thần y,” lão già đáp lại, giọng lão run run vì xúc động. “Tôi sẽ dẫn đường.”
Hai người bắt đầu hành trình xuống núi. Con đường mòn gập ghềnh, quanh co, nhưng Thần y bước đi rất nhẹ nhàng, như thể ông đã quá quen thuộc với từng viên đá, từng khúc cua. Lão già đi theo sau, vẫn giữ một khoảng cách tôn trọng nhưng thỉnh thoảng lại bước nhanh hơn để chỉ đường khi cần thiết.
Khi đi qua những cánh rừng rậm, Thần y không ngừng dừng lại để quan sát các loại cây cỏ mọc hoang dại. Ông lấy vài chiếc lá, vài cành cây bỏ vào túi, vừa làm vừa giải thích với lão già về công dụng của chúng.
“Lá này có thể dùng để chữa trị các vết thương ngoài da, còn loại cỏ kia lại có tác dụng giảm sốt rất tốt. Thiên nhiên luôn ban tặng chúng ta những gì cần thiết để duy trì sự sống, chỉ cần ta biết cách sử dụng chúng,” Thần y nói, giọng ông nhẹ nhàng và tràn đầy hiểu biết.
Lão già nghe vậy chỉ biết cúi đầu cảm tạ. “Thần y thật uyên bác. Nếu không có người, tôi không biết dân làng chúng tôi sẽ ra sao.”
Khi mặt trời đã lên cao, hai người bước ra khỏi cánh rừng và tiến vào một thung lũng rộng lớn. Đó chính là lối dẫn vào vùng đất bị nguyền rủa. Từ xa, thung lũng trông như một cánh cửa lớn mở ra một thế giới hoàn toàn khác. Cây cối ở đây trông cằn cỗi, lá vàng úa rụng đầy đất, không còn chút sức sống nào.
Thần y dừng lại ở đầu thung lũng, ánh mắt ông đăm chiêu nhìn về phía trước. Ông không cảm thấy sợ hãi, nhưng có một nỗi lo lắng mơ hồ tràn ngập trong lòng.
“Đây chính là nơi bắt đầu của vùng đất bị nguyền rủa,” lão già nói, giọng ông thì thầm như sợ rằng lời nói của mình có thể làm thức tỉnh điều gì đó.
“Ông hãy kể thêm cho ta nghe, từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi?” Thần y hỏi, mắt vẫn không rời khỏi cảnh vật phía trước.
Lão già nuốt khan, rồi kể tiếp: “Khoảng sáu tháng trước, sau một đêm giông bão lớn, cây cối trong làng bắt đầu héo rũ. Ban đầu, chúng tôi nghĩ đó chỉ là hậu quả của thời tiết khắc nghiệt, nhưng rồi nước trong giếng trở nên đục ngầu, có mùi hôi thối. Những con vật trong làng thì lần lượt chết mà không rõ nguyên nhân. Rồi đến lượt người dân. Những người khỏe mạnh nhất cũng dần bị bệnh, không ăn không uống được, sắc mặt xanh xao, yếu ớt dần rồi qua đời.”
Thần y lắng nghe, lòng càng thêm quyết tâm. “Có lẽ đây không phải là một lời nguyền thần bí như mọi người vẫn nghĩ. Ta cần phải xem xét kỹ hơn. Có thể đó là một căn bệnh chưa từng được biết đến.”
Lão già gật đầu. “Thưa Thần y, chúng tôi chỉ mong có được một tia hy vọng. Dù là lời nguyền hay căn bệnh, chỉ cần có người cứu chữa, dân làng chúng tôi sẽ biết ơn suốt đời.”
Thần y không nói thêm gì, chỉ bước tiếp vào thung lũng. Con đường trước mắt đầy rẫy khó khăn và nguy hiểm, nhưng ông đã quyết định rằng không có gì có thể ngăn cản ông tìm ra sự thật và cứu lấy những con người đang chịu khổ đau.
Trời bắt đầu tối dần khi họ tiến sâu hơn vào thung lũng. Không khí ở đây nặng nề, như thể cả thiên nhiên cũng đang gào thét trong đau đớn. Thần y dừng lại, cảm nhận từng cơn gió thổi qua, rồi quay lại nhìn lão già.
“Chúng ta cần tìm một nơi nghỉ ngơi tạm thời. Sáng mai, ta sẽ vào làng và bắt đầu công việc của mình,” Thần y nói.
Lão già chỉ vào một ngôi nhà hoang nằm gần đó. “Chúng ta có thể nghỉ ở đó. Ngôi nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng vẫn còn đủ kiên cố.”
Thần y gật đầu, rồi cùng lão già tiến về phía ngôi nhà. Cửa sổ đóng chặt, nhưng cửa chính vẫn còn mở hé. Bên trong tối tăm, không có dấu hiệu của sự sống. Thần y tìm một chỗ khô ráo để đặt túi vải của mình, rồi bắt đầu nhóm lửa để xua đi cái lạnh của đêm tối.
“Lão trượng, nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ là một ngày dài,” Thần y nói, ánh mắt ông ánh lên sự kiên định.
Lão già cảm ơn, rồi ngồi xuống cạnh đống lửa, ánh lửa phản chiếu trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông, lộ rõ sự mệt mỏi sau chuyến hành trình dài.
Thần y ngồi im lặng, mắt nhìn vào ngọn lửa bập bùng. Trong lòng ông, một nỗi lo lắng mơ hồ vẫn âm ỉ. Vùng đất này không chỉ đơn thuần là bị nguyền rủa, mà có lẽ còn ẩn chứa một điều gì đó khủng khiếp hơn.
Nhưng dù có thế nào, ông đã quyết định sẽ tìm hiểu đến cùng. Đó không chỉ là trách nhiệm của một người thầy thuốc, mà còn là sứ mệnh của ông đối với những con người đang mong đợi sự cứu giúp.