Thần Y và Vùng Đất Bị Nguyền Rủa - Chương 3
Chương 3: Con Đường Đến Vùng Đất Bị Nguyền Rủa
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt xuyên qua những đám mây đen u ám, rọi xuống thung lũng đang chìm trong sương mù. Thần y và lão già tỉnh dậy sau một đêm dài nghỉ ngơi. Cả hai chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình tiến vào trung tâm của vùng đất bị nguyền rủa.
Thần y cẩn thận kiểm tra lại những dụng cụ và thảo dược mang theo, đôi mắt ông vẫn ánh lên sự tập trung cao độ. “Chúng ta sẽ đi sâu hơn vào vùng đất này. Ông đã sẵn sàng chưa?” ông hỏi lão già.
Lão già gật đầu, tuy rằng trong lòng vẫn còn đầy lo lắng, nhưng sự có mặt của Thần y khiến ông cảm thấy yên tâm phần nào. “Tôi sẽ dẫn đường, thưa Thần y. Chỉ mong rằng người có thể cứu được chúng tôi.”
Hai người tiếp tục bước đi, con đường phía trước dần trở nên khó khăn hơn. Cây cối xung quanh giờ đây chỉ còn là những thân cây khô héo, lá vàng úa rơi rụng đầy đất. Không khí nặng nề, ẩm ướt, mang theo mùi hôi thối của sự phân hủy. Lão già liên tục nhìn quanh, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
“Thần y, nơi này thực sự đáng sợ. Mọi thứ đều chết chóc, không một tiếng chim kêu, không một dấu hiệu của sự sống,” lão thì thầm, giọng lão run rẩy.
Thần y dừng lại, nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, rồi nói: “Có điều gì đó không đúng ở đây. Đây không chỉ là một lời nguyền đơn giản. Có lẽ là một loại bệnh tật hoặc độc tố nào đó trong môi trường. Ta cần phải tìm hiểu kỹ hơn.”
Trong khi tiếp tục đi, họ bắt gặp một cái giếng cạn, xung quanh là những viên đá lớn rải rác. Thần y bước tới gần, nhìn vào bên trong giếng. Nước trong giếng đục ngầu, có mùi hôi thối, và mặt nước bị phủ kín bởi một lớp cặn bẩn màu đen.
“Đây là giếng nước chính của làng trước kia,” lão già giải thích. “Từ khi nước trong giếng trở nên như thế này, chúng tôi đã không còn sử dụng được nữa.”
Thần y cúi xuống, lấy một chút nước từ giếng bằng một cái bình nhỏ mà ông mang theo. Ông ngửi và quan sát kỹ lưỡng, rồi nhíu mày. “Nước này có dấu hiệu bị ô nhiễm nặng. Có thể là do chất độc từ đâu đó ngấm vào. Ta cần phải kiểm tra thêm.”
Lão già tiếp tục dẫn đường, họ đi qua những căn nhà bỏ hoang, từng là nơi ở của những gia đình trong làng. Mỗi căn nhà đều giống nhau: cửa sổ đóng kín, cửa chính nửa mở, bên trong tối tăm và im lìm. Thần y thỉnh thoảng dừng lại, ngó vào trong những căn nhà, nhưng không thấy dấu hiệu của sự sống.
“Người dân đã bỏ đi hết. Chỉ còn vài người già và bệnh tật không thể rời khỏi làng,” lão già nói, giọng ông đầy xót xa. “Họ đều trông đợi vào người, Thần y.”
“Ta sẽ làm hết sức mình,” Thần y đáp lại, ánh mắt kiên quyết.
Sau một lúc đi bộ, họ đến trước một ngôi đền cổ, nằm ở giữa làng. Ngôi đền được xây dựng bằng đá, đã bị rêu phong phủ kín theo thời gian. Cửa đền mở rộng, bên trong tối om, chỉ còn lờ mờ những bức tượng thần linh được chạm khắc tinh xảo nhưng đã bị mài mòn bởi thời gian.
“Đây là nơi dân làng thường đến cúng bái, cầu nguyện cho sự bảo vệ của các vị thần,” lão già giải thích. “Nhưng từ khi lời nguyền bắt đầu, không ai dám bước chân vào đây nữa. Họ tin rằng nơi này đã bị các linh hồn chiếm giữ.”
Thần y bước vào trong đền, tay cầm một ngọn đuốc nhỏ để chiếu sáng. Bên trong, không khí lạnh lẽo, tiếng bước chân vang vọng trong không gian yên tĩnh đến rợn người. Ông nhìn quanh, thấy những bức tượng thần bị bám đầy bụi và mạng nhện. Một số bức tượng thậm chí đã bị vỡ, chỉ còn lại những mảnh vụn nằm rải rác trên sàn.
“Đây có thể là nơi chứa đựng manh mối về nguyên nhân của lời nguyền,” Thần y nói, giọng ông thấp nhưng đầy quyết tâm. “Ta cần tìm hiểu kỹ hơn về những gì đã xảy ra ở đây.”
Ông tiến đến bệ thờ chính, nơi đặt một bức tượng lớn nhất của vị thần bảo hộ. Trên bệ thờ là những vật phẩm cúng bái cũ kỹ, đã mục nát theo thời gian. Tuy nhiên, điều khiến Thần y chú ý nhất là một cuốn sách cổ được đặt ở phía sau bức tượng, phủ đầy bụi bẩn.
“Đây là gì?” Thần y lẩm bẩm, nhẹ nhàng cầm lấy cuốn sách. Ông dùng tay phủi đi lớp bụi bám, để lộ ra những ký tự cổ xưa được khắc trên bìa sách.
“Là một cuốn sách cổ,” lão già thốt lên, ngạc nhiên. “Tôi không biết nơi này lại có vật quý giá như vậy.”
Thần y mở cuốn sách, lật qua những trang giấy đã ngả màu vàng ố. Những trang sách đầy những ký tự cổ, những bức vẽ minh họa về các nghi lễ và phong tục của một nền văn minh đã bị lãng quên.
“Đây là manh mối quan trọng,” Thần y nói, mắt ông chăm chú đọc từng dòng chữ. “Có thể cuốn sách này sẽ cho chúng ta biết nguyên nhân thật sự của lời nguyền.”
Lão già nhìn Thần y với ánh mắt hy vọng. “Thần y, nếu người có thể giải mã được cuốn sách này, thì chắc chắn người sẽ tìm ra cách cứu giúp chúng tôi.”
Thần y gật đầu, ánh mắt ông vẫn không rời khỏi những trang sách. “Ta sẽ cần thời gian để nghiên cứu và hiểu rõ nội dung của cuốn sách này. Nhưng ta tin rằng đây sẽ là chìa khóa để phá giải lời nguyền.”
Khi trời bắt đầu tối, Thần y và lão già quyết định rời khỏi ngôi đền. Trên đường trở về ngôi nhà hoang nơi họ nghỉ ngơi, Thần y không ngừng suy nghĩ về những gì mình đã tìm thấy. Cuốn sách cổ có thể là lời giải đáp cho mọi thắc mắc, nhưng ông biết rằng con đường phía trước còn đầy rẫy khó khăn và hiểm nguy. Nhưng với lòng quyết tâm và niềm tin vào y thuật của mình, ông sẽ không lùi bước.
“Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục nghiên cứu và tìm hiểu thêm. Ta tin rằng mỗi bước đi sẽ đưa chúng ta gần hơn với sự thật,” Thần y nói khi họ về đến ngôi nhà.
Lão già chỉ biết gật đầu, trong lòng tràn ngập hy vọng. Đối với ông, Thần y không chỉ là một thầy thuốc mà còn là vị cứu tinh duy nhất còn lại cho vùng đất bị nguyền rủa này.