Thay đổi cục diện chiến tranh - Chương 1
Chương 1: Giấc Mơ Chuyển Sinh
Năm 234 sau Công nguyên, Gia Cát Lượng, vị quân sư lừng danh của Thục Hán, nằm trên giường bệnh trong lều trướng tại chiến trường Ngũ Trượng Nguyên. Ông biết rằng ngày cuối cùng của mình đã đến. Sau bao nhiêu năm cống hiến, trí lực và chiến lược xuất chúng của ông vẫn không đủ để giữ chân mình trước cái chết. Đôi mắt ông dần khép lại, mờ dần trong ánh chiều tà. Trong tâm trí, Gia Cát Lượng nhớ lại tất cả những trận chiến, những chiến lược, những lời dặn dò của Lưu Bị, và trách nhiệm với Thục Hán.
Khi hơi thở cuối cùng đã cạn, ông bước vào một giấc ngủ sâu, nhưng khác thường. Không phải là sự tĩnh lặng vĩnh hằng, mà trong bóng tối, một ánh sáng kỳ lạ dần hiện ra. Gia Cát Lượng cảm nhận được mình vẫn tồn tại, không phải dưới hình dạng thân xác, mà là một linh hồn lang thang giữa hai thế giới.
Một giọng nói từ hư không vang lên: “Gia Cát Lượng, ngươi đã cống hiến cả đời để bảo vệ Thục Hán, nhưng chiến cuộc chưa bao giờ đi đến hồi kết. Số phận đã chọn ngươi để trở lại. Ngươi sẽ có cơ hội thứ hai, không phải để phục vụ Thục Hán nữa, mà để thay đổi lịch sử, thay đổi cục diện của những trận chiến nổi tiếng mà lịch sử đã ghi nhận.”
Gia Cát Lượng mở mắt ra. Ông nhận ra mình đang đứng giữa một khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Trước mắt là cảnh tượng của một chiến trường rộng lớn, quân sĩ đang gào thét, cung tên bay rợp trời. Gia Cát Lượng nheo mắt, cố gắng nhận biết vị trí này.
“Đây là… trận Xích Bích?” – Ông lẩm bẩm.
Trước mắt ông là dòng sông Trường Giang rộng lớn, bên bờ kia là hàng ngàn chiến thuyền của Tào Tháo, sừng sững như những con quái thú trên mặt nước. Gia Cát Lượng lập tức nhận ra tình thế. Đó chính là thời điểm trước khi ông cùng Chu Du phối hợp thực hiện trận hỏa công đánh bại Tào Tháo.
“Ta đã quay lại… nhưng tại sao?” – Gia Cát Lượng tự hỏi. Trước khi ông kịp suy nghĩ sâu thêm, một giọng nói quen thuộc cất lên phía sau.
“Khổng Minh, ngài tỉnh rồi sao? Chúng ta phải chuẩn bị cho trận đánh! Tào Tháo đang sắp xếp quân đội, và cơn gió Đông vẫn chưa tới.” – Chu Du, vị đại tướng tài ba của Đông Ngô, đang vội vã bước tới.
Gia Cát Lượng quay lại, nhìn sâu vào mắt Chu Du. Mọi thứ đều sống động và chân thực như lần trước, nhưng lần này, ông có cảm giác rằng số phận đã thay đổi. Trước đây, ông đã phải phụ thuộc vào cơn gió Đông để thắng trận, nhưng giờ đây, ông cảm thấy mình nắm trong tay sức mạnh lớn hơn.
“Chu Du, ta cần suy nghĩ một chút,” Gia Cát Lượng nói, mắt nhìn ra dòng sông. “Ngươi có tin rằng lịch sử có thể thay đổi không?”
Chu Du cười lớn. “Khổng Minh, trong chiến trận này, chỉ có những chiến lược tốt nhất mới có thể thay đổi số phận. Nếu chúng ta chờ đợi gió Đông, mọi thứ sẽ phụ thuộc vào thiên thời.”
Gia Cát Lượng gật đầu, nhưng trong tâm trí, ông đã có một kế hoạch khác. Ông nhớ lại những năm tháng sau này, khi sự phụ thuộc vào thiên nhiên khiến ông thất bại tại Thượng Phương. Lần này, ông quyết định sẽ không chờ đợi.
“Chu Du,” Gia Cát Lượng nói, ánh mắt ông ánh lên một tia sáng lạ kỳ. “Ta không cần gió Đông.”
“Không cần gió Đông? Ngài nói gì vậy?” Chu Du nhìn ông đầy hoài nghi. “Nếu không có gió Đông, làm sao hỏa công có thể thành công?”
Gia Cát Lượng bước tới, ánh mắt kiên định. “Chu Du, ta sẽ tạo ra một phương pháp mới. Thay vì chờ đợi thiên nhiên, chúng ta sẽ điều khiển nó. Ngươi hãy tin ta, trận chiến này sẽ không cần phải phụ thuộc vào thời tiết nữa.”
Chu Du nhíu mày. “Ngài định làm gì?”
Gia Cát Lượng chỉ ra phía dòng sông. “Ta sẽ dùng thuật mưa nhân tạo.”
“Thuật mưa nhân tạo?” Chu Du tròn mắt, ngạc nhiên. “Ngài làm sao có thể làm điều đó?”
Gia Cát Lượng cười nhẹ. “Tin ta đi, chỉ cần chuẩn bị hỏa công, phần còn lại để ta lo.”
Chu Du có vẻ băn khoăn, nhưng lòng tin vào Gia Cát Lượng vẫn còn đó. “Được rồi, ta sẽ chuẩn bị. Nhưng hãy nhớ, thời gian không còn nhiều.”
Khi Chu Du rời đi, Gia Cát Lượng bắt đầu vẽ trên mặt đất những ký hiệu phức tạp. Ông nhớ lại trong kiếp chuyển sinh, kiến thức về thời tiết và khí tượng học từ thế giới khác đã được ông thâu tóm. Với những phép tính và chiến lược phức tạp, Gia Cát Lượng dùng sức mạnh và trí tuệ để thay đổi thời tiết. Bầu trời đen kịt, mây tụ lại. Một cơn mưa lớn bắt đầu rơi xuống dòng sông, làm tắt ngấm ngọn lửa trên chiến thuyền của quân Tào.
Bất ngờ, quân Tào hoang mang, mất phương hướng. Trong khi đó, quân Đông Ngô và Thục Hán lợi dụng mưa lớn, tiến công mạnh mẽ vào đội hình của Tào Tháo. Quân địch nhanh chóng bị nhấn chìm trong hỗn loạn, không thể điều khiển được hạm đội.
“Đây là sức mạnh của sự thay đổi,” Gia Cát Lượng nói thầm, nhìn cảnh tượng trước mắt. Ông đã làm điều mà lịch sử không ngờ tới – thay đổi hoàn toàn cục diện trận Xích Bích mà không cần đến gió Đông.
Trận chiến kết thúc với thắng lợi vang dội của liên quân Đông Ngô và Thục Hán. Gia Cát Lượng đứng lặng trước chiến trường đẫm máu, lòng ông không khỏi tự vấn: “Liệu ta có thể thay đổi tất cả mọi thứ sao? Nếu ta thực sự đã được ban cho cơ hội thứ hai này, ta sẽ thay đổi cục diện của những trận chiến tiếp theo.”
Cuộc chuyển sinh của Gia Cát Lượng đã chính thức bắt đầu, và ông biết mình sẽ không chỉ dừng lại ở đây.