Thay đổi cục diện chiến tranh - Chương 2
Chương 2: Đối Mặt Với Quá Khứ
Gia Cát Lượng đứng lặng trên chiến trường Xích Bích, nhìn binh sĩ của cả hai phe dần dần rút lui sau trận đánh. Chiến thắng lần này mang đến cho ông một cảm giác lạ lùng, không giống với bất kỳ cảm giác nào trước đây. Ông vừa chứng kiến một trong những trận chiến lớn nhất trong lịch sử, nhưng lần này, cục diện đã thay đổi hoàn toàn nhờ vào những quyết định ông đưa ra trong kiếp chuyển sinh. Ông không thể không tự hỏi liệu số phận có thể bị thay đổi nhiều đến thế.
Chu Du, người bạn đồng minh từ Đông Ngô, bước tới bên ông với nụ cười pha lẫn sự ngạc nhiên. “Khổng Minh, ngài thật sự làm được! Trận chiến này không chỉ đơn thuần là một trận hỏa công nữa, mà là một chiến lược vượt xa mọi hiểu biết của ta.”
Gia Cát Lượng gật đầu, nhưng trong ánh mắt ông vẫn có một tia suy tư. “Chu Du, số phận có thể bị thay đổi. Nhưng liệu chúng ta có đủ sức để thay đổi cả một lịch sử đầy chiến tranh, đẫm máu không?”
Chu Du mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Gia Cát Lượng. “Lịch sử chỉ ghi lại những kẻ chiến thắng. Nếu ngài có thể thay đổi cục diện của từng trận chiến như thế này, thì lịch sử sẽ phải ghi danh ngài.”
Lời của Chu Du khiến Gia Cát Lượng thêm phần suy tư. Tuy nhiên, ông hiểu rằng điều đó chỉ là một phần nhỏ của vấn đề lớn hơn. Trong lòng, ông luôn biết rằng mỗi lần thay đổi lịch sử sẽ mang theo hệ quả không thể lường trước. Và ông đã trải nghiệm điều đó khi nhìn vào chiến trường đẫm máu dưới chân mình.
Đúng lúc đó, một người lính chạy tới, khuôn mặt lo lắng. “Thừa tướng, có người muốn gặp ngài.”
Gia Cát Lượng nhướng mày. “Ai muốn gặp ta?”
Người lính cúi đầu, thì thầm, “Người đó là Tào Tháo.”
Chu Du nghe thấy và lập tức phản đối. “Không thể được! Tào Tháo đã thua, hắn phải rút lui về phương Bắc. Nếu ngài gặp hắn, có thể sẽ rơi vào bẫy của hắn!”
Gia Cát Lượng im lặng vài giây, rồi bình tĩnh đáp, “Đây là thời điểm ta cần đối mặt với Tào Tháo, không phải như một kẻ thù, mà là để hiểu hơn về cái gọi là số phận. Hãy để ta gặp hắn.”
Chu Du đắn đo, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản. Ông biết Gia Cát Lượng có lý do của mình.
Trong một căn lều nhỏ, giữa khung cảnh tĩnh lặng sau trận chiến, Gia Cát Lượng bước vào. Trước mặt ông là Tào Tháo, người đã từng là đối thủ không đội trời chung của ông. Tào Tháo ngồi đó, không có vẻ gì là người vừa thua một trận đánh lớn. Ngược lại, ánh mắt hắn vẫn sắc bén, một tia sáng kỳ lạ lóe lên.
“Tào Tháo,” Gia Cát Lượng bắt đầu, giọng ông trầm tĩnh. “Ngươi đã thất bại trong trận này, nhưng ta không nghĩ ngươi là kẻ sẽ dễ dàng bỏ cuộc.”
Tào Tháo cười nhạt. “Gia Cát Lượng, ngươi luôn là kẻ mà ta kính trọng nhất. Dù chúng ta ở hai phe đối lập, nhưng ta không bao giờ phủ nhận tài trí của ngươi. Hôm nay, ta đến không phải để cầu xin sự tha thứ, mà để hỏi ngươi một điều.”
“Điều gì?” Gia Cát Lượng hỏi, mắt không rời Tào Tháo.
“Ngươi đã thay đổi cục diện trận Xích Bích bằng một cách mà không ai lường trước được. Ngươi không dựa vào gió Đông như ta đã dự đoán. Ngươi làm được điều mà thiên nhiên không làm được. Vậy điều ta muốn biết là… liệu ngươi có phải là một con người như chúng ta nữa không?”
Gia Cát Lượng im lặng nhìn Tào Tháo một lúc lâu. “Ngươi nói đúng, Tào Tháo. Ta không còn là Gia Cát Lượng của kiếp trước. Ta được ban cho cơ hội thứ hai để trở lại thế gian này và thay đổi những trận chiến mà lịch sử đã khắc ghi. Ta đến đây để thay đổi số phận.”
Tào Tháo nheo mắt, lặng lẽ lắng nghe. “Vậy ngươi sẽ thay đổi tất cả mọi thứ sao? Lịch sử, trận chiến, và cả những con người như ta?”
Gia Cát Lượng lắc đầu, ánh mắt nghiêm nghị. “Không, ta không có ý định thay đổi số phận của tất cả mọi người. Nhưng nếu có thể thay đổi những sai lầm trong quá khứ, ta sẽ làm. Ta sẽ sửa đổi những trận chiến, không phải vì thắng thua, mà vì tương lai của dân tộc.”
Tào Tháo cười to. “Ngươi quả thật cao thượng, Gia Cát Lượng. Nhưng ngươi có nghĩ rằng việc thay đổi số phận của một trận chiến có thể dẫn đến những hậu quả không ngờ tới không? Ngươi thay đổi một điều, và tất cả mọi thứ sẽ thay đổi theo.”
“Ta biết điều đó,” Gia Cát Lượng đáp, ánh mắt ông sắc bén. “Nhưng đôi khi, chúng ta không có lựa chọn. Nếu không thay đổi, mọi thứ sẽ vẫn tiếp tục theo lối mòn của nó.”
Tào Tháo im lặng, như đang suy ngẫm về những lời nói của Gia Cát Lượng. “Ta sẽ không rút lui hoàn toàn, Gia Cát Lượng. Sẽ có những trận chiến khác, và ta sẽ trở lại. Nhưng lần này, ta sẽ không chỉ đối đầu với ngươi như một kẻ thù, mà là một đối thủ xứng tầm.”
Gia Cát Lượng cúi đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. “Ta luôn chờ đợi một đối thủ xứng tầm, Tào Tháo.”
Tào Tháo đứng dậy, trước khi rời đi, hắn quay lại nhìn Gia Cát Lượng lần cuối. “Ngươi đã thay đổi trận Xích Bích, nhưng ta sẽ sớm thấy liệu ngươi có thể thay đổi cả lịch sử hay không.”
Khi Tào Tháo rời khỏi, Gia Cát Lượng đứng lặng một lúc lâu, nhìn theo bóng dáng của người đàn ông kiêu ngạo ấy. Ông biết rằng mình đã tạo ra một tương lai mới, và những thử thách tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn nhiều.
Gia Cát Lượng thở dài, thì thầm với chính mình: “Lịch sử có thể thay đổi, nhưng tương lai vẫn còn là một điều bí ẩn.”