Thay đổi cục diện chiến tranh - Chương 3
Chương 3: Thay Đổi Lịch Sử
Sau cuộc đối thoại với Tào Tháo, Gia Cát Lượng trở về doanh trại của mình. Màn đêm đã buông xuống, nhưng tâm trí ông vẫn không ngừng vận động. Cuộc chiến tại Xích Bích đã kết thúc, nhưng những câu hỏi của Tào Tháo cứ luẩn quẩn trong đầu ông: “Liệu việc thay đổi số phận của một trận chiến có thể dẫn đến những hậu quả không ngờ tới không?”
Bầu trời lấp lánh ánh sao, nhưng lòng Gia Cát Lượng nặng trĩu. Ông đã thay đổi cục diện trận chiến, cứu lấy liên minh Đông Ngô và Thục Hán khỏi một thảm họa. Tuy nhiên, ông biết rằng những thay đổi này sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Mỗi sự kiện trong lịch sử đều giống như một con sóng nhỏ, có thể lan rộng, tạo ra những gợn sóng lớn hơn nữa trong dòng chảy thời gian.
“Ta phải làm gì tiếp theo?” – Ông tự hỏi. “Liệu có nên tiếp tục can thiệp vào các trận chiến khác? Hay là để mọi thứ diễn ra như định mệnh vốn đã sắp đặt?”
Trong khi ông đang suy nghĩ, một người lính bước vào lều, thông báo rằng Chu Du đang đợi ngoài cổng. Gia Cát Lượng hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên áo khoác rồi bước ra ngoài gặp đồng minh.
Chu Du đứng đợi trong ánh sáng của đèn lồng, khuôn mặt thoáng chút lo lắng. Khi thấy Gia Cát Lượng, ông lập tức nói: “Khổng Minh, chúng ta cần bàn chuyện quan trọng. Chiến thắng ở Xích Bích đã mang lại niềm tin cho binh sĩ, nhưng không phải ai cũng tin rằng hòa bình sẽ kéo dài. Ta nghe tin rằng Tào Tháo đã âm thầm rút quân về phía Bắc, và hắn đang chuẩn bị một kế hoạch lớn hơn.”
Gia Cát Lượng gật đầu. “Ta biết Tào Tháo không phải là kẻ dễ bị khuất phục. Hắn sẽ trở lại, và có thể lần sau hắn sẽ mang theo một lực lượng lớn hơn nữa.”
“Vậy ngài định làm gì?” – Chu Du hỏi, giọng ông pha lẫn sự tò mò và quan ngại. “Ngài đã dùng một chiến thuật hoàn toàn khác để thay đổi trận Xích Bích. Nhưng nếu chúng ta muốn giữ được lợi thế, liệu có phải ngài sẽ tiếp tục dùng đến những mưu kế không tưởng như vậy?”
Gia Cát Lượng im lặng một lúc lâu. Ông biết Chu Du đang muốn nghe một câu trả lời cụ thể, nhưng ông cũng không muốn tiết lộ quá nhiều về khả năng của mình. “Ta sẽ không bao giờ lạm dụng sức mạnh của mình để thay đổi mọi thứ, Chu Du,” ông nói, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc. “Ta tin rằng có những trận chiến cần phải diễn ra theo lẽ tự nhiên. Nhưng cũng có những khoảnh khắc mà chúng ta cần can thiệp, để bảo vệ tương lai.”
Chu Du gật đầu, nhưng ông vẫn không thể che giấu sự tò mò. “Ngài là một người rất bí ẩn, Khổng Minh. Nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ tin tưởng ngài. Chúng ta cần phải sẵn sàng cho mọi khả năng.”
Hai người đứng trong bóng tối, nhìn về phía bắc, nơi mà họ biết Tào Tháo sẽ sớm quay lại. Dù chiến thắng trong trận Xích Bích đã được ghi vào sử sách, nhưng những mưu toan và tham vọng của Tào Tháo vẫn là một bóng đen treo lơ lửng trên đầu họ.
Vài ngày sau, khi tình hình tại chiến trường Xích Bích dần lắng xuống, Gia Cát Lượng quyết định thực hiện một chuyến đi riêng tới một địa điểm bí mật – nơi mà chỉ có ông biết. Đó là một ngôi đền cổ nằm sâu trong rừng, nơi mà ông đã từng tới trong giấc mơ trước khi chuyển sinh. Gia Cát Lượng tin rằng tại đó, ông có thể tìm được những lời giải đáp cho những thắc mắc trong lòng.
Khi đến ngôi đền, ông thấy khung cảnh quen thuộc với những bức tường phủ đầy dây leo, và bên trong là tượng của các vị thần chiến tranh từ thời xa xưa. Gia Cát Lượng bước tới bệ thờ, nơi mà ông cảm thấy năng lượng thiêng liêng mạnh mẽ nhất. Ông quỳ xuống, nhắm mắt và tập trung.
Ngay lập tức, giọng nói thiêng liêng từ giấc mơ lại vang lên: “Gia Cát Lượng, ngươi đã thay đổi số phận của trận Xích Bích. Nhưng hãy cẩn thận, mỗi lần thay đổi lịch sử, ngươi sẽ phải trả giá.”
Gia Cát Lượng mở mắt, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh. “Ta hiểu rằng mỗi hành động đều có hậu quả. Nhưng ta làm điều này để bảo vệ Thục Hán, bảo vệ hàng triệu sinh mạng không vô tội. Ta không thể để chiến tranh kéo dài thêm nữa.”
Giọng nói thần linh cất lên, lần này sâu thẳm và đầy quyền lực hơn: “Ngươi có thể thay đổi một trận chiến, nhưng không thể thay đổi được lòng tham của con người. Chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc chỉ vì một trận thắng. Nếu ngươi thực sự muốn thay đổi thế giới, ngươi phải đối mặt với những quyết định khó khăn hơn.”
Gia Cát Lượng nhíu mày, lòng ông ngổn ngang. “Ngươi nói rằng ta phải đối mặt với điều gì? Ta đã sẵn sàng để đánh đổi.”
“Ngươi sẽ phải đối mặt với chính mình, với những mưu kế mà ngươi đã dùng, và cả những kẻ mà ngươi đã từng đối đầu. Một khi ngươi thay đổi lịch sử quá nhiều, ngươi sẽ không còn là ngươi nữa.”
Gia Cát Lượng lặng im, cảm nhận trọng lượng của những lời nói ấy. Ông biết rằng việc can thiệp vào số phận không chỉ đơn thuần là thay đổi một trận chiến, mà còn là thay đổi chính bản thân mình. Nếu tiếp tục, ông có thể sẽ mất đi những gì tạo nên con người của mình – lòng nhân từ, sự trung thành và lòng tin vào chính nghĩa.
“Ta hiểu,” Gia Cát Lượng nói, ánh mắt cương nghị. “Nhưng dù thế nào đi nữa, ta sẽ không dừng lại. Nếu số phận của cả một dân tộc phụ thuộc vào quyết định của ta, ta sẵn sàng đối mặt với mọi hậu quả.”
Giọng nói biến mất, không còn vang vọng trong ngôi đền. Gia Cát Lượng đứng dậy, cảm nhận được một sức mạnh mới đang trỗi dậy trong lòng mình. Ông biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng ông đã quyết định. Với mỗi trận chiến, ông sẽ thay đổi, nhưng không phải để tìm kiếm vinh quang cho riêng mình, mà để đảm bảo tương lai của Thục Hán và dân tộc Trung Hoa.
Bước ra khỏi ngôi đền, Gia Cát Lượng nhìn về phía chân trời. Ông đã sẵn sàng cho những trận chiến tiếp theo, không chỉ với Tào Tháo, mà còn với chính số phận mà ông đã chọn để thay đổi.