Thay đổi lịch sử trận Xích Bích - Chương 2
Chương 2: Chuẩn Bị Trận Đánh
Lê Huy đứng trên đỉnh đồi, gió mát thổi qua mái tóc, mang theo hương vị của cỏ xanh và mồ hôi. Quân đội Tôn Quyền đã tập hợp, từng người một trong bộ giáp sáng loáng, chuẩn bị cho trận chiến lịch sử. Không khí trong trại tràn ngập sự lo âu nhưng cũng đầy quyết tâm.
“Nghe rõ không?” Lê Huy đứng trước mặt các tướng lĩnh, giọng anh vang lên mạnh mẽ, “Chúng ta không chỉ chiến đấu để giành chiến thắng. Chúng ta đang chiến đấu để bảo vệ quê hương của mình và viết lại lịch sử. Hãy tin tưởng vào chiến thuật mà chúng ta đã xây dựng.”
Một tướng lĩnh có tên gọi là Trương Phi, nổi bật với cốt cách mạnh mẽ và tính khí nóng nảy, bước tới. “Ngươi dám chắc rằng kế hoạch này sẽ thành công không? Nếu thất bại, chúng ta sẽ không chỉ mất trận này mà còn mất đi cả đất nước!”
Lê Huy cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm đang đè nặng lên vai mình. “Trương Phi, ta hiểu nỗi lo của ngươi. Nhưng hãy nhớ rằng, quân Tào không chỉ mạnh về số lượng mà còn tự mãn. Chính sự tự mãn đó sẽ là điểm yếu của họ.”
Một tướng lĩnh khác, Quan Vũ, với vẻ mặt nghiêm nghị, cũng lên tiếng. “Vậy thì hãy giải thích rõ hơn về kế hoạch. Chúng ta cần hiểu rõ để thực hiện đúng mệnh lệnh.”
“Được,” Lê Huy bắt đầu phân tích. “Chúng ta sẽ tạo ra ảo giác về sự yếu kém của quân đội Tôn Quyền. Một nhóm sẽ thực hiện sự rút lui giả, thu hút quân Tào theo sau. Trong khi đó, một nhóm khác sẽ ẩn nấp và chờ đợi cơ hội tấn công bất ngờ.”
Trương Phi gật đầu, vẻ mặt vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. “Và chúng ta sẽ làm gì nếu quân Tào nhận ra sự thật trước khi chúng ta tấn công?”
“Đó chính là lý do chúng ta cần phải hành động nhanh chóng và chính xác,” Lê Huy trả lời. “Chúng ta sẽ dẫn dụ họ vào một cái bẫy. Khi quân Tào tiến vào vị trí đã định, quân của chúng ta sẽ xuất hiện từ các hướng khác nhau và tấn công cùng lúc.”
“Nghe có vẻ mạo hiểm,” Quan Vũ nhận xét. “Nhưng nếu thành công, nó sẽ là một chiến thắng vĩ đại.”
“Đúng vậy,” Lê Huy nhấn mạnh. “Chúng ta phải tin tưởng vào chiến thuật của mình và vào nhau.”
Chuẩn bị cho trận chiến, quân Tôn Quyền thực hiện những công việc cần thiết. Những ngày tiếp theo là quãng thời gian căng thẳng nhưng đầy hăng hái. Lê Huy chia nhóm quân, mỗi nhóm được giao nhiệm vụ cụ thể, với các tướng lĩnh giàu kinh nghiệm chỉ huy.
Một buổi chiều, Lê Huy và một nhóm tướng lĩnh đang thảo luận kế hoạch cụ thể hơn. Họ đứng bên bờ sông, nơi trận chiến sẽ diễn ra. Mặt nước phẳng lặng phản chiếu ánh mặt trời, nhưng không khí thì ngập tràn sự chuẩn bị.
“Chúng ta cần tạo ra sự hỗn loạn trong hàng ngũ quân Tào,” Lê Huy nhấn mạnh. “Hãy sử dụng các tín hiệu từ các cột khói để chỉ dẫn khi nào thì tấn công.”
“Tín hiệu khói sẽ giúp chúng ta giữ liên lạc giữa các nhóm,” Trương Phi đồng ý. “Nhưng làm thế nào để đảm bảo quân Tào không nhận ra kế hoạch của chúng ta?”
“Chúng ta sẽ tạo ra các hành động giả mạo,” Lê Huy trả lời. “Chúng ta cần làm cho họ nghĩ rằng chúng ta đang rút lui thật sự. Hãy chuẩn bị tốt các chiến thuật đó.”
Một tướng lĩnh khác, Lưu Bị, đứng lên, ánh mắt đầy quyết tâm. “Tôi tin vào khả năng của chúng ta. Hãy để lòng dũng cảm dẫn lối chúng ta.”
Khi ánh chiều tà buông xuống, những tiếng hò hét và tiếng vũ khí va chạm vang vọng trong không khí. Lê Huy thấy lòng mình dâng trào một cảm xúc lạ lùng. Anh không chỉ là một chiến lược gia, mà còn là một phần của lịch sử, một nhân tố có thể thay đổi mọi thứ.
Ngày trận chiến đến gần, quân Tôn Quyền quyết định thực hiện một cuộc diễn tập nhỏ để đảm bảo rằng mọi người đều nắm rõ vai trò của mình. “Hãy nhớ, mọi người,” Lê Huy hô to, “Chúng ta chỉ có một cơ hội. Nếu thất bại, sẽ không có ngày mai.”
“Mọi người đã sẵn sàng chưa?” Trương Phi hỏi, đôi mắt sáng rực.
“Đã sẵn sàng!” toàn bộ quân đội đồng thanh hô lớn, tạo nên một âm thanh vang dội, lan tỏa khắp cánh đồng.
“Chúng ta hãy thể hiện lòng dũng cảm và sự đoàn kết!” Lê Huy nói, “Hãy nhớ, chúng ta không chỉ chiến đấu cho ngày hôm nay mà còn cho những thế hệ mai sau!”
Trong ánh sáng của những ngọn lửa trại, quân Tôn Quyền chuẩn bị cho trận chiến, nơi sẽ quyết định vận mệnh của họ và viết lại lịch sử.
Sáng hôm sau, Lê Huy đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống những dòng sông và những cánh đồng xanh tươi. Trận Xích Bích đã đến gần. Anh cảm nhận được sự hồi hộp trong lòng mình, nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
“Chúng ta có thể làm điều này,” Lê Huy tự nhủ, “Chúng ta sẽ chiến thắng.”
Và rồi, với trái tim đầy quyết tâm, anh quay lại nhìn về phía quân đội, sẵn sàng cho những gì sắp tới.
Hy vọng chương này mang lại cho bạn sự hài lòng! Nếu bạn cần thêm chi tiết hoặc điều chỉnh gì, hãy cho tôi biết nhé!