Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu trong bóng tối
Trong cung điện của Thục Hán, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ gỗ, chiếu vào một góc khuất nơi Tôn Kiệt đang chăm chú xem qua bản đồ quân sự. Tiếng nói cười từ phòng họp lớn của triều đình vang lên như một lời nhắc nhở rõ ràng về vị trí của anh trong thế giới này—một quân sư tài ba, nhưng không được đánh giá cao. Quan Vũ và Trương Phi đang cùng bàn bạc với Lưu Bị về kế hoạch quân sự sắp tới, và một lần nữa, Tôn Kiệt không được mời tham gia cuộc họp. Anh chỉ được giao nhiệm vụ hỗ trợ phía sau, lo việc hậu cần và phân tích.
Tôn Kiệt tự nhủ: “Mình không thể mãi chỉ là cái bóng sau lưng họ. Thục Hán cần mình, nhưng họ lại không nhận ra điều đó.” Anh lướt tay qua bản đồ trước mặt, nhận ra rằng quân Tào Ngụy đang tiến gần hơn đến biên giới, và nếu không có chiến lược đúng đắn, Thục Hán sẽ gặp nguy.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, và một bóng người cao lớn bước vào. Là Trương Phi, người vừa kết thúc cuộc họp. Anh ta nhìn thấy Tôn Kiệt ngồi đó, ánh mắt lãnh đạm.
“Tôn quân sư, ngươi vẫn còn ngồi đây sao? Không cần lo lắng, ta và anh cả Quan Vũ đã có kế hoạch xong xuôi rồi. Chẳng cần thêm mưu kế gì đâu,” Trương Phi cười khẩy, rõ ràng coi thường sự hiện diện của Tôn Kiệt.
Tôn Kiệt nhíu mày nhưng không đáp lời. Anh đã quá quen với sự thiếu tôn trọng này, không chỉ từ Trương Phi mà cả từ những người khác trong triều đình. Nhưng bên trong, anh biết rằng anh có thể làm tốt hơn họ nhiều. Đợi khi Trương Phi rời đi, anh đứng dậy và bước nhanh đến cung điện chính, nơi Lưu Bị và Quan Vũ vẫn còn đang bàn bạc.
Trong phòng, Lưu Bị ngồi trên ngai, nét mặt trầm ngâm suy tư. Quan Vũ đứng bên cạnh với vẻ kiêu hãnh đặc trưng của ông. Khi Tôn Kiệt bước vào, Quan Vũ khẽ nhướng mày.
“Ta đã nói rồi, không cần ai khác vào đây. Chúng ta đã có kế hoạch rồi,” Quan Vũ lên tiếng, giọng điệu rõ ràng muốn đẩy Tôn Kiệt ra ngoài.
Nhưng lần này, Tôn Kiệt không chịu im lặng. Anh cúi đầu kính cẩn trước Lưu Bị, rồi cất tiếng:
“Thưa chúa công, thần xin được phép trình bày một ý kiến quan trọng. Thần đã nghiên cứu kỹ lưỡng về tình hình biên giới và cho rằng chiến lược hiện tại có thể gây nguy hiểm lớn.”
Lưu Bị nhìn Tôn Kiệt một cách bình tĩnh, ánh mắt ông chứa đựng sự tò mò. “Ngươi nói tiếp đi.”
Tôn Kiệt hít sâu, biết rằng đây là cơ hội để mình chứng minh bản thân.
“Thưa chúa công, Quan tướng quân muốn tấn công trực diện vào quân Tào Ngụy, nhưng điều này sẽ dẫn đến việc quân ta bị dàn trải quá mỏng. Tào Tháo chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để tạo ra một cuộc phản công từ phía sau, lợi dụng địa hình biên giới để bao vây quân ta. Thần khẩn cầu ngài cân nhắc phương án phòng thủ trước khi có một chiến lược tấn công toàn diện hơn.”
Quan Vũ nghe vậy, cau mày. “Ngươi nghĩ rằng ta không đủ khả năng đánh bại Tào Tháo? Quân của ta đã từng đánh bại hắn nhiều lần, ngươi lo lắng vô ích rồi!”
Tôn Kiệt không nao núng trước sự chỉ trích của Quan Vũ. “Thần không nghi ngờ khả năng chiến đấu của Quan tướng quân. Nhưng lần này, thần lo ngại về chiến lược của Tào Tháo, kẻ luôn sử dụng mưu kế và không bao giờ đánh trực diện mà không có ý đồ ẩn giấu.”
Lưu Bị trầm ngâm nhìn cả hai. Ông luôn kính trọng Quan Vũ và Trương Phi vì lòng trung thành và tài năng chiến đấu của họ, nhưng ông cũng nhận ra Tôn Kiệt không phải người nói mà không có cơ sở.
“Quan tướng quân,” Lưu Bị lên tiếng, “hãy nghe quân sư của chúng ta nói. Ta tin rằng việc lắng nghe nhiều ý kiến sẽ giúp ta ra quyết định tốt hơn.”
Quan Vũ im lặng, nhưng sự không hài lòng hiện rõ trên gương mặt ông.
Tôn Kiệt tiếp tục: “Nếu chúng ta tăng cường phòng thủ ở biên giới, ta có thể sắp xếp một trận địa phục kích. Khi quân Tào tiến công, chúng sẽ rơi vào bẫy và bị tiêu diệt từ hai phía. Điều này không chỉ giữ vững biên giới mà còn giúp chúng ta bảo toàn lực lượng.”
Lưu Bị gật đầu, rồi quay sang Quan Vũ. “Ngươi nghĩ sao về điều này?”
Quan Vũ thở dài, rõ ràng không đồng tình, nhưng ông biết rằng Lưu Bị đã ra quyết định. “Được, ta sẽ lùi bước lần này, nhưng hãy chắc chắn rằng kế hoạch của quân sư không khiến chúng ta thua cuộc.”
Tôn Kiệt cúi đầu cảm ơn Lưu Bị, biết rằng lần này mình đã có một bước tiến nhỏ trong việc xây dựng lòng tin. Nhưng anh cũng hiểu rằng, Quan Vũ không phải là người dễ dàng chấp nhận thất bại, và từ đây, cuộc đấu trí giữa anh và những nhân vật quyền lực của Thục Hán mới chỉ bắt đầu.
Khi rời khỏi phòng, Tôn Kiệt thầm nghĩ: “Mình phải thay đổi vị thế của bản thân, không thể mãi là cái bóng phía sau. Đây mới chỉ là khởi đầu.”