Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 10
Chương 10: Quyền lực mới và hòa hợp
Sau những thay đổi lớn trong mô hình lãnh đạo của Thục Hán, mối quan hệ giữa các tướng lĩnh và quân sư đã dần ổn định. Quyền lực giờ đây không còn tập trung vào một số ít người mà được phân bổ đều cho những người có khả năng, giúp Thục Hán trở thành một tập thể đoàn kết, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôn Kiệt, từ một quân sư ít được trọng dụng, giờ đây đã trở thành một trong những người có ảnh hưởng nhất triều đình.
Tuy nhiên, cuộc chiến tranh với Tào Ngụy vẫn tiếp tục, và quân Tào đang chuẩn bị một cuộc tấn công lớn nhằm vào Thục Hán. Thông tin này đến với triều đình khiến không khí trở nên căng thẳng. Tôn Kiệt biết rằng đây sẽ là trận chiến quyết định vận mệnh của Thục Hán và ông cần tất cả mọi người phối hợp nhịp nhàng để vượt qua thử thách cuối cùng này.
Trong cuộc họp quân sự, Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, Tôn Kiệt cùng các tướng lĩnh khác đều có mặt. Lưu Bị mở lời trước:
“Quân Tào Ngụy đang chuẩn bị một cuộc tấn công lớn. Đây sẽ là trận chiến quyết định để giữ vững sự tồn tại của Thục Hán. Ta cần tất cả các ngươi phối hợp với nhau để đưa ra kế hoạch tốt nhất.”
Quan Vũ, với bản tính kiêu hùng vốn có, đứng dậy, giọng nói vang dội khắp căn phòng: “Chúa công, thần sẵn sàng dẫn quân ra trận. Lần này, chúng ta sẽ không để quân Tào có cơ hội quay về.”
Trương Phi tiếp lời, giọng nói mạnh mẽ như sấm: “Đúng vậy, ta sẽ ở bên cạnh Quan huynh, cùng nhau đánh tan bọn chúng!”
Tôn Kiệt lắng nghe cẩn thận, rồi từ tốn lên tiếng: “Thưa chúa công, thần hoàn toàn tin tưởng vào khả năng chiến đấu của Quan tướng quân và Trương tướng quân. Nhưng lần này, thần nghĩ rằng chúng ta cần một chiến lược phòng thủ và tấn công phối hợp chặt chẽ hơn.”
Lưu Bị gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. “Ngươi có ý kiến gì không, Tôn quân sư?”
Tôn Kiệt bước lên trước, giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy quyết đoán: “Thưa chúa công, thần đề xuất chúng ta chia quân thành bốn cánh. Quan tướng quân và Trương tướng quân sẽ dẫn đầu hai cánh quân chính để đối đầu trực diện với quân Tào. Cánh thứ ba, do Mã Lương và Ngụy Diên chỉ huy, sẽ di chuyển ẩn nấp và sẵn sàng phản công từ hai bên khi quân Tào suy yếu. Cánh cuối cùng sẽ là lực lượng dự phòng, được bố trí ở một vị trí chiến lược, có thể ứng cứu khi cần.”
Tất cả mọi người đều lắng nghe kế hoạch của Tôn Kiệt một cách chăm chú. Quan Vũ, dù đã có phần nể phục Tôn Kiệt, nhưng vẫn không quên nhắc lại: “Ta sẽ dẫn quân tấn công, nhưng nhớ rằng, chỉ có sức mạnh trên chiến trường mới quyết định thắng bại.”
Tôn Kiệt mỉm cười nhẹ nhàng. “Thưa Quan tướng quân, thần tin tưởng rằng ngài sẽ mang về chiến thắng. Và với sự phối hợp chặt chẽ của tất cả chúng ta, thần tin rằng lần này, Thục Hán sẽ đứng vững.”
Cuộc chiến diễn ra ác liệt. Quân Tào tấn công với lực lượng hùng hậu và chiến lược tinh vi, nhưng nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng, quân Thục Hán đã phòng thủ vững chắc. Quan Vũ, dẫn đầu đội quân chính, lao vào trận chiến với tinh thần bất khuất, đẩy lùi nhiều đợt tấn công của quân Tào. Trương Phi, với sức mạnh phi thường, cũng tạo nên những đòn phản công quyết liệt, làm rối loạn đội hình địch.
Trong khi đó, đội quân của Mã Lương và Ngụy Diên âm thầm di chuyển từ hai bên, chờ đợi thời điểm để tấn công. Khi quân Tào bắt đầu suy yếu và đội hình bị kéo dãn, Mã Lương ra lệnh cho quân của mình ập vào từ hai cánh, khiến quân Tào rơi vào thế gọng kìm.
Trận chiến diễn ra căng thẳng trong nhiều giờ, nhưng nhờ vào chiến lược phối hợp hoàn hảo, quân Thục Hán đã giành được lợi thế. Đội quân dự phòng do Tôn Kiệt bố trí cũng nhanh chóng ứng cứu khi cần, giúp quân Thục Hán giữ vững được trận địa và bảo toàn lực lượng.
Cuối cùng, khi quân Tào Ngụy không còn khả năng phản kháng, chúng buộc phải rút lui trong hoảng loạn. Chiến thắng đã thuộc về Thục Hán.
Sau trận chiến, Lưu Bị triệu tập toàn bộ các tướng lĩnh và quân sư để tổng kết chiến công. Ông đứng giữa sảnh đường, ánh mắt rạng ngời vì niềm tự hào.
“Hôm nay, chúng ta đã giành được chiến thắng vang dội nhờ sự dũng cảm của các tướng lĩnh và sự thông minh của các quân sư. Quan tướng quân, Trương tướng quân, các ngươi đã chiến đấu hết mình, không để quân Tào có cơ hội vượt qua. Và Tôn quân sư, chiến lược của ngươi đã cứu chúng ta một lần nữa. Ta tự hào về tất cả các ngươi.”
Quan Vũ, lần này không còn giữ vẻ thách thức như trước, bước lên trước mặt Tôn Kiệt. Ông nhìn Tôn Kiệt một lúc, rồi nói bằng giọng chân thành: “Tôn quân sư, ngươi đã đúng. Trận chiến này chứng minh rằng sức mạnh không chỉ nằm ở gươm giáo mà còn ở sự phối hợp chặt chẽ giữa mưu trí và sức mạnh. Ta nợ ngươi một lời cảm ơn.”
Tôn Kiệt cúi đầu đáp lại với sự khiêm tốn thường thấy: “Thưa Quan tướng quân, thần chỉ làm tròn trách nhiệm của mình. Nếu không có sự dũng cảm của ngài và các tướng lĩnh khác, chúng ta sẽ không thể giành được chiến thắng này.”
Trương Phi cũng bước lên, vỗ mạnh vào vai Tôn Kiệt. “Ngươi không chỉ giỏi mưu kế, mà còn biết cách kết hợp mọi người. Ta tin tưởng vào ngươi rồi đó!”
Lưu Bị mỉm cười nhìn các tướng lĩnh và quân sư của mình, cảm nhận rõ rằng Thục Hán giờ đây đã trở thành một khối đoàn kết. Ông biết rằng, với sự thay đổi tích cực này, Thục Hán không chỉ có thể đối phó với quân Tào mà còn có thể trở thành một lực lượng mạnh mẽ và bền vững.
Cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc, và sự tái cấu trúc quyền lực trong triều đình Thục Hán đã hoàn thành. Quan Vũ, Trương Phi, và các tướng lĩnh khác đã chấp nhận sự thay đổi, nhận ra rằng sức mạnh thực sự của một quốc gia không nằm ở cá nhân mà ở sự đoàn kết và phối hợp của toàn bộ tập thể.
Tôn Kiệt, từ một quân sư ít được biết đến, giờ đây đã trở thành một nhân vật không thể thiếu trong triều đình. Anh đã không chỉ tái cấu trúc quyền lực mà còn mang lại một nền tảng vững chắc cho tương lai của Thục Hán.
Trong thâm tâm, anh biết rằng, dù cuộc chiến với Tào Ngụy vẫn còn tiếp diễn, Thục Hán giờ đây đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào nhờ vào sự đoàn kết và trí tuệ của tất cả mọi người.