Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 2
Chương 2: Sự thất bại đầu tiên
Sau cuộc họp, Lưu Bị quyết định tạm thời áp dụng chiến lược của Tôn Kiệt, và lệnh cho toàn quân dồn lực cho kế hoạch phòng thủ. Quan Vũ, dù không thoải mái, cũng không thể làm trái ý chúa công. Đêm trước cuộc chiến, doanh trại Thục Hán trở nên yên tĩnh lạ thường. Ánh lửa bập bùng le lói trên những ngọn đồi xa, nơi quân Tào Ngụy đang đóng quân. Không khí căng thẳng tràn ngập khắp các doanh trại.
Trong lều chỉ huy, Tôn Kiệt ngồi bên bàn, nhìn vào bản đồ chiến sự với vẻ mặt tập trung. Lúc này, một cái bóng hiện lên ở cửa, và Quan Vũ bước vào. Ông ta nhìn Tôn Kiệt bằng ánh mắt sắc bén.
“Ngươi thật sự tin rằng kế hoạch phòng thủ này sẽ hiệu quả sao?” Quan Vũ hỏi, giọng nghi ngờ.
Tôn Kiệt đứng dậy, kính cẩn đáp: “Thưa Quan tướng quân, thần đã suy xét kỹ lưỡng. Với địa hình hiểm trở ở đây, quân Tào sẽ khó lòng tấn công mà không bị phát hiện. Khi chúng tấn công, chúng ta có thể tiêu diệt chúng từ hai phía.”
Quan Vũ hừ lạnh, bước gần lại bàn chiến sự. “Ngươi có thể giỏi tính toán, nhưng ngươi không hiểu chiến trường như ta. Ta đã trải qua biết bao trận chiến, đối đầu với Tào Tháo không phải lần đầu. Hắn không dễ dàng rơi vào bẫy như ngươi nghĩ.”
Tôn Kiệt lặng người trong giây lát, rồi nhẹ nhàng đáp: “Thưa tướng quân, thần rất tôn trọng kinh nghiệm của ngài, nhưng lần này, thần tin rằng chiến lược phòng thủ là lựa chọn an toàn nhất. Nếu thất bại, ta sẽ tổn thất nặng nề.”
Quan Vũ cười lớn, vẻ mặt đầy sự thách thức. “Ngươi sợ thất bại sao? Thục Hán không cần những kẻ nhát gan!”
Tôn Kiệt nhìn thẳng vào mắt Quan Vũ, không chút nao núng. “Không phải là thần sợ, mà là thần muốn bảo toàn lực lượng. Chiến thắng trong quân sự không chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh, mà còn ở chiến lược và mưu trí.”
Quan Vũ trừng mắt nhìn Tôn Kiệt một lúc lâu, rồi xoay người bước ra khỏi lều. Trước khi rời đi, ông nói lạnh lùng: “Được rồi, ta sẽ để ngươi thấy. Nếu kế hoạch của ngươi thất bại, đừng trách ta không cảnh báo.”
Cuộc đối thoại căng thẳng kết thúc trong không khí đầy bất đồng, nhưng cả hai không có thời gian để tranh cãi thêm. Trận chiến đã cận kề.
Sáng sớm hôm sau, quân Tào Ngụy bắt đầu tiến công. Quân lính Thục Hán theo đúng kế hoạch của Tôn Kiệt, giữ vững vị trí phòng thủ tại các cửa ải quan trọng. Quân Tào, do không biết rõ địa hình, gặp khó khăn trong việc tiến quân và buộc phải chia thành các cánh quân nhỏ để tấn công từ nhiều hướng. Điều này tạo điều kiện cho quân Thục Hán tổ chức phục kích.
Ban đầu, kế hoạch của Tôn Kiệt diễn ra đúng như dự tính. Quân Tào rơi vào các bẫy phục kích, nhiều binh sĩ Tào bị tiêu diệt trong các khe núi hẹp. Nhưng bất ngờ, từ phía tây, một đội quân lớn của Tào Tháo tiến vào mà không bị phát hiện. Quân Thục Hán, quá chú tâm vào cánh quân chính, không kịp trở tay khi bị đội quân này đánh úp từ phía sau.
Tôn Kiệt đứng trên đồi cao, nhìn xuống cảnh tượng hoảng loạn dưới chân núi. Quân Thục bị dồn vào thế bị kẹt giữa hai gọng kìm. Mọi nỗ lực của anh nhằm giữ vững thế trận đều thất bại khi cánh quân phòng thủ bị xé nát.
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng anh.
“Ta đã nói rồi!” Quan Vũ gầm lên. “Ngươi đã tính toán sai. Tào Tháo không bao giờ chỉ đánh một hướng. Giờ thì ngươi thấy chưa?”
Tôn Kiệt cắn răng, trong lòng ngập tràn sự giằng xé. Anh đã dự đoán rằng Tào Tháo sẽ tấn công từ nhiều phía, nhưng không lường được sự linh hoạt và tốc độ của đối phương. Quan Vũ nhảy lên ngựa, rút thanh long đao ra, chuẩn bị dẫn quân phản công.
“Đừng chỉ đứng đó! Nếu ngươi là quân sư, hãy làm điều gì đó để cứu vãn tình thế!” Quan Vũ hét lớn.
Tôn Kiệt thở dài, biết rằng lúc này không còn thời gian để bảo vệ danh tiếng hay chứng minh sự đúng sai. Anh nhanh chóng lệnh cho quân rút về các vị trí cao hơn, đồng thời chuẩn bị một đội quân dự bị sẵn sàng cho cuộc phản công.
“Thưa tướng quân, ngài phải dẫn quân đột phá từ phía đông, nơi cánh quân của chúng ta còn mạnh nhất. Nếu ngài phá được vòng vây, quân ta sẽ có cơ hội thoát khỏi cuộc bao vây này,” Tôn Kiệt ra lệnh, giọng quyết đoán.
Quan Vũ quay lại nhìn Tôn Kiệt, mắt lấp lánh sự kiên định. “Được. Nhưng nhớ, nếu kế hoạch này thất bại, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Quan Vũ lao về phía trước, dẫn đầu đội quân tấn công. Dù không hoàn toàn tin tưởng Tôn Kiệt, ông vẫn tuân theo mệnh lệnh để cứu vãn tình thế. Cuộc tấn công từ phía đông đã thành công, Quan Vũ phá được vòng vây và quân Thục Hán dần rút lui an toàn.
Khi trận chiến kết thúc, quân Thục Hán rút lui về căn cứ, chịu tổn thất nặng nề. Lưu Bị bước vào lều chỉ huy, ánh mắt trầm buồn.
“Tôn quân sư, ta đã đặt niềm tin vào ngươi, nhưng lần này chúng ta thất bại,” Lưu Bị nói, giọng điệu không trách móc nhưng đầy thất vọng.
Tôn Kiệt cúi đầu, biết rằng mình đã không thể bảo vệ quân đội khỏi thất bại. Anh thầm tự trách bản thân vì đã không tính toán đầy đủ. Nhưng trong lòng, anh biết rằng mình cần phải học hỏi từ sai lầm này và đứng dậy mạnh mẽ hơn.
“Thưa chúa công, thần xin chịu trách nhiệm về thất bại này. Nhưng thần sẽ không ngừng nỗ lực để Thục Hán vững mạnh. Đây chỉ là một trận chiến, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội phía trước,” Tôn Kiệt đáp, ánh mắt kiên quyết.
Lưu Bị gật đầu, nhìn vào Tôn Kiệt với một chút hy vọng còn lại. Dù thất bại, ông biết Tôn Kiệt vẫn là một người có tài, và Thục Hán vẫn cần đến những trí tuệ như anh trong những ngày khó khăn sắp tới.