Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 3
Chương 3: Âm thầm lên kế hoạch
Trận chiến vừa qua để lại những tổn thất nặng nề cho quân Thục Hán. Dù quân đội đã thoát khỏi vòng vây của Tào Ngụy, tổn thất về quân lực và tinh thần là không thể phủ nhận. Tôn Kiệt, người đã đứng sau chiến lược phòng thủ, giờ đây phải chịu áp lực lớn. Những lời đồn đại về thất bại lan truyền khắp nơi, và lòng tin của nhiều tướng sĩ đối với anh bắt đầu lung lay.
Trong doanh trại, mọi người bàn tán về sự thất bại của kế hoạch phòng thủ. Các tướng lĩnh quan trọng như Quan Vũ và Trương Phi thậm chí còn công khai chỉ trích Tôn Kiệt trong những buổi họp quân sự. Tuy nhiên, điều khiến Tôn Kiệt lo lắng hơn cả là thái độ của Lưu Bị. Vị minh chủ này dù không trách mắng công khai, nhưng ánh mắt của ông đã trở nên xa cách hơn mỗi khi nhắc đến những quyết định của Tôn Kiệt.
Một ngày nọ, khi mọi người đang bận rộn với các công việc chuẩn bị cho chiến dịch tiếp theo, Tôn Kiệt ngồi lặng lẽ trong lều riêng, tay mân mê tấm bản đồ cũ. Anh không thể chấp nhận để sự nghiệp quân sự của mình chấm dứt chỉ vì một lần thất bại. Trong lòng anh nhen nhóm một kế hoạch mới – không chỉ để giành lại sự tin tưởng từ Lưu Bị, mà còn để tái cấu trúc lại mối quan hệ quyền lực trong triều đình Thục Hán.
“Mình cần bắt đầu từ những người không có tiếng nói, từ những tướng lĩnh và quan viên ít tên tuổi,” Tôn Kiệt suy nghĩ. Những người đó có thể không được đánh giá cao như Quan Vũ hay Trương Phi, nhưng họ là những người tận tâm và sẵn lòng học hỏi, không bị ảnh hưởng bởi thành kiến. Nếu anh có thể kết nối với họ, anh sẽ tạo ra một thế lực ngầm giúp mình củng cố quyền lực.
Đêm ấy, Tôn Kiệt bí mật mời một số tướng lĩnh và quan viên cấp thấp đến lều của mình. Đó là những người có năng lực nhưng chưa được Lưu Bị trọng dụng như Ngụy Diên, Mã Lương và Phí Y. Những người này từ lâu đã cảm thấy bị bỏ rơi và không có cơ hội thể hiện mình. Họ cũng không hài lòng với cách mà Quan Vũ và Trương Phi độc quyền quyền lực trong triều đình.
Ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, ánh đèn dầu lung linh, Tôn Kiệt bắt đầu mở lời:
“Ta mời các vị tới đây không phải để nói về thất bại vừa qua, mà là để bàn về tương lai của Thục Hán. Chúng ta cần sự đoàn kết của tất cả, không chỉ dựa vào vài cá nhân nổi danh. Mỗi người trong chúng ta đều có khả năng đóng góp lớn lao, chỉ là chưa có cơ hội để chứng minh.”
Ngụy Diên, một người nổi tiếng về tài thao lược nhưng chưa có đất dụng võ, gật đầu đáp lời:
“Tôn quân sư nói đúng. Chúng ta không thể cứ để Quan Vũ và Trương Phi độc chiếm quyền lực mãi. Đôi khi, sự kiêu ngạo của họ đã làm hại đến quân đội nhiều hơn là lợi ích.”
Phí Y cũng lên tiếng: “Quân đội cần nhiều hơn là những thanh kiếm sắc bén. Chúng ta cần trí tuệ, sự thấu hiểu và chiến lược dài hạn. Tôn quân sư có tài, nhưng không phải ai cũng thấy được điều đó. Nếu chúng ta đoàn kết lại, cùng nhau chia sẻ trách nhiệm và tạo dựng kế hoạch, chắc chắn Thục Hán sẽ mạnh mẽ hơn.”
Tôn Kiệt mỉm cười, cảm nhận được sự đồng tình từ những người trước mặt. Anh tiếp tục:
“Chính vì vậy, chúng ta cần cùng nhau thay đổi. Ta không hề có ý định chống lại ai, nhưng chúng ta phải có tiếng nói trong việc quyết định tương lai của Thục Hán. Mỗi người trong các vị đều có khả năng dẫn dắt một phần quân đội, cùng nhau chúng ta sẽ xây dựng một hệ thống mới, nơi mọi người đều có cơ hội thể hiện tài năng.”
Ngụy Diên nhìn Tôn Kiệt bằng ánh mắt kiên định: “Nếu ngài có kế hoạch cụ thể, tôi sẽ sẵn sàng theo.”
Tôn Kiệt gật đầu. “Kế hoạch của ta không phải là ngay lập tức thay đổi tất cả. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc tăng cường sự ảnh hưởng của mình trong các cuộc họp quân sự, đưa ra những đề xuất hợp lý và khả thi. Ta sẽ bắt đầu xây dựng lòng tin từ từ, từng bước một. Quan Vũ và Trương Phi có thể mạnh mẽ, nhưng họ không thể đối mặt với một tập thể đoàn kết.”
Phí Y ngả người ra ghế, vẻ mặt đầy suy tư. “Nghe có vẻ khả thi, nhưng sẽ cần thời gian. Liệu Lưu Bị có chịu nghe lời chúng ta không? Ngài ấy tin tưởng Quan Vũ hơn bất kỳ ai.”
Tôn Kiệt đáp, giọng điềm tĩnh: “Lưu Bị là người có tầm nhìn. Nếu chúng ta chứng minh rằng chiến lược của mình đúng đắn và có lợi cho Thục Hán, ông ấy sẽ lắng nghe. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải tạo ra kết quả thực sự.”
Cả nhóm ngồi lại cùng nhau bàn bạc, thảo luận chi tiết về những chiến lược sắp tới. Từng người một đều bày tỏ sự quyết tâm trong việc thay đổi cục diện.
Những ngày tiếp theo, Tôn Kiệt âm thầm triển khai kế hoạch của mình. Anh bắt đầu viết những bản kế hoạch nhỏ, khéo léo lồng ghép vào các cuộc họp quân sự mà Lưu Bị thường tổ chức. Dần dần, những tướng lĩnh và quan viên ít tên tuổi nhưng đầy tài năng bắt đầu có tiếng nói. Họ bắt đầu thuyết phục được các tướng lĩnh lớn hơn, chứng minh khả năng của mình qua những trận chiến nhỏ.
Trong khi đó, Quan Vũ và Trương Phi, dù vẫn nắm quyền lực chủ đạo, dần nhận ra sự thay đổi trong triều đình. Tuy nhiên, họ không mấy để tâm, bởi họ vẫn tin rằng chỉ sức mạnh của mình mới là yếu tố quan trọng nhất.
Tôn Kiệt, dù vẫn giữ mình trong bóng tối, từng bước tạo dựng một nền tảng vững chắc cho sự trỗi dậy của mình. Anh biết rằng để đạt được mục tiêu lớn, cần sự kiên nhẫn và chiến lược tỉ mỉ. Sự thành công không đến từ một trận chiến đơn lẻ, mà từ sự chuẩn bị cẩn thận qua từng bước đi.
Cuộc hành trình tái cấu trúc quyền lực chỉ mới bắt đầu, và Tôn Kiệt đã sẵn sàng cho mọi thử thách.