Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 4
Chương 4: Cơ hội từ biên giới
Vài tháng trôi qua kể từ khi Tôn Kiệt âm thầm thực hiện kế hoạch của mình. Lòng tin từ các tướng lĩnh và quan viên trong triều dần tăng lên, nhưng để đạt được sự công nhận từ Lưu Bị và đối đầu trực diện với sức ảnh hưởng của Quan Vũ và Trương Phi, anh cần một cơ hội lớn hơn. Cơ hội đó bất ngờ xuất hiện khi quân Tào Ngụy bắt đầu di chuyển quân đội gần biên giới Thục Hán.
Trong cung điện, tin tức về sự chuyển quân của Tào Ngụy khiến không khí trở nên căng thẳng. Một cuộc họp khẩn được triệu tập với sự có mặt của tất cả tướng lĩnh, bao gồm cả Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi và Tôn Kiệt.
Lưu Bị ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt kiên định nhưng chứa đựng sự lo lắng. “Quân Tào đang tiến sát biên giới. Chúng ta cần quyết định nhanh chóng về cách phòng thủ và chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Quan tướng quân, ý kiến của ngươi thế nào?”
Quan Vũ, vẫn giữ thái độ tự tin thường thấy, đứng lên và lên tiếng: “Thưa chúa công, chúng ta không nên sợ hãi. Quân Tào Ngụy, dù đông đảo nhưng ta tin rằng với khả năng của chúng ta, chỉ cần một trận tấn công trực diện là đủ để đánh tan chúng. Hãy để ta dẫn đầu quân đội và tiêu diệt chúng trước khi chúng kịp tấn công.”
Trương Phi gật đầu tán thành, ánh mắt tràn đầy hào hứng. “Ta sẽ cùng đại ca xông lên chiến trường! Hãy để ta dẫn quân cánh phải, chúng sẽ không thể đứng vững trước cơn cuồng phong của Thục Hán!”
Lưu Bị nhíu mày, dù lòng tin vào Quan Vũ và Trương Phi rất lớn, nhưng ông không thể không nhận thấy sự phức tạp của tình hình. Quân Tào Ngụy là một đối thủ không dễ đối phó. Khi ông định đưa ra quyết định, Tôn Kiệt đứng dậy, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thưa chúa công,” Tôn Kiệt mở lời, giọng điềm tĩnh nhưng đầy trọng lượng, “việc tấn công trực diện có thể là một con dao hai lưỡi. Tào Tháo luôn là kẻ dùng mưu mẹo, và việc hắn di chuyển quân sát biên giới có thể chỉ là cái bẫy. Thay vì lao vào trận chiến ngay lập tức, ta đề xuất chúng ta nên thực hiện kế hoạch phòng thủ kỹ lưỡng hơn, vừa củng cố lực lượng, vừa thăm dò ý đồ của quân địch.”
Quan Vũ lập tức tỏ thái độ không hài lòng. “Ngươi lại muốn làm ta ngồi yên mà chờ đợi sao? Thục Hán không cần những kẻ nhút nhát, chỉ cần hành động dứt khoát là đủ!”
Tôn Kiệt bình tĩnh đáp lại: “Thưa Quan tướng quân, thần không có ý khinh thường khả năng chiến đấu của ngài. Nhưng lần này, chúng ta cần tính toán kỹ lưỡng hơn. Nếu không có thông tin chính xác về quân lực và ý đồ của Tào Tháo, ta lo rằng một cuộc tấn công vội vàng có thể đẩy quân đội của chúng ta vào tình thế bất lợi.”
Lưu Bị trầm ngâm. Ông hiểu rõ tài năng và lòng trung thành của Quan Vũ, nhưng cũng không thể phủ nhận sự logic trong lời nói của Tôn Kiệt. Sau một hồi suy nghĩ, ông quay sang Tôn Kiệt.
“Ngươi có đề xuất gì cụ thể không?”
Tôn Kiệt cúi đầu kính cẩn rồi trình bày: “Thần xin đề xuất một kế hoạch hai bước. Đầu tiên, chúng ta cần cử một đội quân nhỏ nhưng tinh nhuệ để thăm dò động thái của quân Tào Ngụy, nhằm xác định xem liệu đây có phải là đòn nghi binh hay không. Thứ hai, trong khi thăm dò, chúng ta sẽ củng cố phòng thủ tại những vị trí chiến lược trên biên giới, đảm bảo rằng quân đội Thục Hán luôn sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.”
Quan Vũ chưa kịp phản đối thì Lưu Bị đã gật đầu. “Tôn quân sư nói có lý. Ta sẽ cử một đội quân nhỏ do Phí Y dẫn đầu để thăm dò tình hình. Trong khi đó, ngươi hãy tiếp tục chuẩn bị phòng thủ, nhưng cũng không được để mất cơ hội tấn công nếu phát hiện điểm yếu của quân Tào.”
Quan Vũ nhìn Tôn Kiệt bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng ông vẫn tuân theo quyết định của Lưu Bị. “Được rồi. Nhưng nếu ngươi sai, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Ngay sau cuộc họp, Tôn Kiệt nhanh chóng bắt tay vào việc tổ chức phòng thủ. Anh tập trung vào những điểm yếu trên biên giới, đảm bảo rằng quân đội được phân bổ một cách hợp lý. Đồng thời, anh cẩn thận lên kế hoạch cho các tình huống bất ngờ, bao gồm việc chuẩn bị lực lượng dự bị nếu quân Tào đột ngột tấn công.
Trong lúc đó, đội quân do Phí Y dẫn đầu được cử đi thăm dò. Chỉ sau vài ngày, Phí Y trở về với tin tức quan trọng. Tào Ngụy thực sự đang chuẩn bị một cuộc tấn công lớn, nhưng vị trí của họ còn khá rời rạc và chưa kịp hoàn tất việc triển khai. Tôn Kiệt nhận ra rằng đây là thời điểm vàng để phản công trước khi quân Tào kịp củng cố đội hình.
Anh nhanh chóng trình bày kế hoạch của mình với Lưu Bị và các tướng lĩnh trong một cuộc họp khẩn. “Chúng ta không thể chờ đợi nữa. Quân Tào đang yếu thế, và nếu chúng ta đánh phủ đầu, có thể làm chúng tan rã trước khi chúng kịp tấn công.”
Lưu Bị nghe vậy, lập tức quay sang Quan Vũ. “Quan tướng quân, ngươi hãy dẫn đầu quân đội tấn công ngay lập tức.”
Quan Vũ, lần này đã nhận thấy sự đúng đắn trong chiến lược của Tôn Kiệt, không còn phản đối. Ông chỉ gật đầu, vung thanh long đao và cất lời: “Lần này, ta sẽ dẫn quân ra trận và mang chiến thắng về cho Thục Hán.”
Trận tấn công diễn ra nhanh chóng và quyết liệt. Nhờ thông tin thăm dò chính xác và sự chuẩn bị kỹ lưỡng, quân Thục Hán đã tấn công đúng vào điểm yếu của quân Tào Ngụy, khiến chúng hoàn toàn bất ngờ. Chỉ trong một thời gian ngắn, quân Tào rút lui trong hỗn loạn, để lại nhiều thương vong và mất mát.
Sau trận chiến, Lưu Bị triệu tập một cuộc họp, lần này là để tuyên dương chiến công. Trước mặt toàn bộ triều đình, ông đứng lên nhìn Tôn Kiệt và nói: “Tôn quân sư, ngươi đã chứng minh được tài năng của mình. Nếu không có chiến lược của ngươi, chúng ta có thể đã rơi vào bẫy của Tào Tháo. Ta rất biết ơn ngươi.”
Quan Vũ, dù vẫn kiêu hãnh, nhưng cũng phải thừa nhận công lao của Tôn Kiệt. “Ngươi đã đúng, lần này ngươi xứng đáng được ghi nhận.”
Tôn Kiệt chỉ cúi đầu khiêm tốn, nhưng trong lòng anh biết rằng mình đã có bước tiến quan trọng trong việc củng cố vị trí của mình. Cuộc chiến quyền lực trong Thục Hán vẫn còn dài, nhưng giờ đây, anh đã không còn là cái bóng phía sau nữa.