Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 5
Chương 5: Xung đột ngầm với Quan Vũ
Chiến thắng tại biên giới đã củng cố đáng kể vị trí của Tôn Kiệt trong triều đình Thục Hán. Lưu Bị ngày càng tin tưởng vào khả năng chiến lược của anh, và các tướng lĩnh, đặc biệt là những người trước đây ít được trọng dụng, bắt đầu theo chân anh. Tuy nhiên, cùng với sự thăng tiến nhanh chóng của Tôn Kiệt, sự xung đột ngầm giữa anh và Quan Vũ ngày càng gia tăng.
Dù đã thừa nhận công lao của Tôn Kiệt trong trận chiến trước đó, Quan Vũ không thể chấp nhận việc một quân sư trẻ tuổi, vốn trước đây chỉ làm công việc hậu cần, lại trở thành nhân vật có tiếng nói ngang tầm với mình. Sự kiêu hãnh và lòng tự tôn của Quan Vũ bắt đầu bị tổn thương. Ông cảm thấy vị thế của mình đang dần bị đe dọa.
Một buổi chiều, sau khi hoàn thành công việc trong doanh trại, Quan Vũ đến gặp Tôn Kiệt tại lều riêng của anh. Cánh cửa lều vừa mở, Tôn Kiệt ngước lên và thấy Quan Vũ đứng trước mặt, đôi mắt sắc bén, rõ ràng ông không đến đây chỉ để nói chuyện.
“Tôn quân sư,” Quan Vũ lên tiếng, giọng điệu bình thản nhưng đầy hàm ý, “ngươi thực sự đã trở thành nhân vật quan trọng trong triều đình này rồi, phải không?”
Tôn Kiệt cúi đầu, giữ thái độ khiêm tốn. “Thưa Quan tướng quân, thần chỉ làm tròn trách nhiệm của mình. Mọi quyết định cuối cùng đều do chúa công Lưu Bị đưa ra.”
Quan Vũ cười khẩy, tiến lại gần hơn. “Ta không phủ nhận ngươi có tài. Nhưng đừng quên, Thục Hán không phải nơi mà một quân sư non trẻ như ngươi có thể tự tung tự tác. Quân đội này được xây dựng bằng máu và mồ hôi của những người như ta, Trương Phi và chúa công. Không phải chỉ dựa vào mưu mẹo mà chiến thắng được đâu.”
Tôn Kiệt không tỏ ra bất mãn, nhưng anh hiểu rõ điều gì đang diễn ra. Quan Vũ cảm thấy quyền lực của mình đang bị đe dọa, và anh phải cẩn trọng với mỗi lời nói.
“Thưa Quan tướng quân, thần không bao giờ nghĩ mình có thể thay thế những chiến công mà ngài và Trương tướng quân đã lập nên cho Thục Hán. Nhưng thần tin rằng, để giữ vững đất nước này, chúng ta cần kết hợp giữa sức mạnh và chiến lược. Mọi người đều có vai trò của mình.”
Quan Vũ gõ tay lên bàn, đôi mắt lóe lên sự tức giận bị kìm nén. “Vai trò của ngươi là quân sư, vậy hãy nhớ lấy điều đó. Đừng quên, trên chiến trường, chỉ có chiến binh mới quyết định thắng bại, không phải những người chỉ biết ngồi trong lều mà vẽ ra những kế hoạch trên giấy.”
Lời nói của Quan Vũ chứa đầy sự mỉa mai, và sự căng thẳng giữa hai người trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôn Kiệt hiểu rằng, dù anh có thể giành được lòng tin của Lưu Bị, nhưng để thực sự tồn tại và phát triển trong Thục Hán, anh cần phải tìm cách đối phó với sự chống đối ngầm này.
Một thời gian sau, quân Tào Ngụy một lần nữa điều động quân lực áp sát biên giới Thục Hán. Trong một cuộc họp quân sự, Lưu Bị triệu tập toàn bộ tướng lĩnh để bàn về cách đối phó với tình hình mới. Tôn Kiệt, như thường lệ, được giao nhiệm vụ phân tích tình hình và đề xuất kế hoạch.
“Thưa chúa công,” Tôn Kiệt bắt đầu, “quân Tào lần này không tiến công trực diện như trước. Họ đang tập trung quân lực ở nhiều điểm rải rác, rất có thể là để làm nghi binh. Thần đề xuất chúng ta không nên tấn công ngay, mà cần tiếp tục thăm dò và củng cố phòng thủ ở các vùng quan trọng.”
Lưu Bị gật gù lắng nghe, nhưng trước khi ông kịp phản hồi, Quan Vũ đã lên tiếng phản đối.
“Tôn quân sư, ngươi lại muốn ta ngồi yên chờ đợi sao? Chúng ta không thể cứ mãi phòng thủ như vậy. Ta sẽ dẫn quân tiến thẳng đến doanh trại của Tào Ngụy, phá tan kế hoạch của hắn trước khi hắn kịp triển khai.”
Không khí trong phòng họp đột nhiên trở nên căng thẳng. Những lời của Quan Vũ như một sự thách thức công khai đối với Tôn Kiệt. Một vài tướng lĩnh cũng tỏ ra hoang mang, không biết nên theo phe ai.
Tôn Kiệt vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng anh biết rằng đây là lúc anh phải thể hiện bản lĩnh. Anh quay sang Lưu Bị, nói rõ ràng:
“Thưa chúa công, tấn công ngay bây giờ có thể là cái bẫy. Tào Tháo là kẻ không bao giờ hành động mà không có kế hoạch. Nếu chúng ta hành động vội vàng, có thể sẽ rơi vào lưới của hắn. Thần chỉ muốn đảm bảo rằng Thục Hán luôn ở thế chủ động và không mắc sai lầm.”
Lưu Bị trầm ngâm suy nghĩ, ông biết cả hai người đều có lý. Quan Vũ là chiến binh dũng mãnh, nhưng Tôn Kiệt là người có tầm nhìn chiến lược sâu sắc. Tuy nhiên, ông hiểu rằng tình hình càng kéo dài, xung đột giữa hai người sẽ càng gay gắt.
“Quan tướng quân, Tôn quân sư,” Lưu Bị lên tiếng, giọng nghiêm nghị, “ta trân trọng ý kiến của cả hai. Nhưng lần này, chúng ta cần phối hợp cả sức mạnh lẫn mưu lược. Ta muốn cả hai người cùng làm việc với nhau trong chiến dịch lần này. Quan tướng quân sẽ dẫn quân tiến công, nhưng phải tuân theo kế hoạch mà Tôn quân sư đưa ra.”
Quan Vũ siết chặt bàn tay nhưng không phản đối, dù ông rõ ràng không hài lòng. “Được, ta sẽ nghe lời chúa công, nhưng nếu kế hoạch này thất bại, ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Tôn Kiệt cúi đầu, thể hiện sự kính trọng đối với quyết định của Lưu Bị. “Thần xin đảm bảo, kế hoạch sẽ được triển khai tốt nhất.”
Trong những ngày tiếp theo, quân Thục Hán triển khai kế hoạch tấn công theo sự phối hợp của Quan Vũ và Tôn Kiệt. Quan Vũ dẫn đầu đội quân, tấn công vào những vị trí mà Tôn Kiệt đã xác định là yếu điểm của quân Tào. Dù không hoàn toàn tin tưởng vào kế hoạch, Quan Vũ vẫn thực hiện mệnh lệnh.
Khi cuộc chiến diễn ra, kết quả bắt đầu thể hiện rõ ràng. Quân Tào Ngụy không ngờ được rằng quân Thục Hán lại tấn công nhanh chóng và chính xác như vậy, khiến chúng bị chia cắt và mất phương hướng. Kế hoạch của Tôn Kiệt đã giúp Quan Vũ có thể dễ dàng dẫn quân chiếm lĩnh các vị trí chiến lược.
Khi trận chiến kết thúc với chiến thắng vang dội cho quân Thục Hán, sự xung đột giữa Tôn Kiệt và Quan Vũ không còn gay gắt như trước. Tuy nhiên, Tôn Kiệt biết rằng, sự căng thẳng này sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn. Quan Vũ, dù đã phần nào tôn trọng tài năng của anh, vẫn sẽ luôn coi anh là một đối thủ ngầm trong cuộc chiến quyền lực.