Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 6
Chương 6: Trận đánh quyết định
Sau chiến thắng vang dội trước quân Tào Ngụy, sự căng thẳng trong triều đình Thục Hán tạm thời lắng xuống. Quan Vũ, dù không công khai thừa nhận, đã có phần nể phục chiến lược của Tôn Kiệt. Tuy nhiên, xung đột ngầm giữa hai người vẫn âm ỉ. Cả triều đình biết rằng, trận chiến tiếp theo sẽ là cơ hội để hai người hoặc củng cố, hoặc đánh mất vị trí của mình trong lòng Lưu Bị.
Mọi chuyện bắt đầu khi quân Tào Ngụy quyết định tiến hành một cuộc tấn công bất ngờ vào thành Kinh Châu, một cứ điểm quan trọng của Thục Hán. Tin tức về cuộc tấn công lan đến triều đình, khiến cả quân Thục hoảng hốt. Kinh Châu không chỉ là một thành trì chiến lược mà còn là nơi nắm giữ nguồn tài nguyên dồi dào và tuyến giao thương quan trọng. Nếu mất Kinh Châu, Thục Hán sẽ bị cô lập và suy yếu nghiêm trọng.
Lưu Bị triệu tập một cuộc họp khẩn với tất cả các tướng lĩnh. Trên bản đồ, những mũi tên đỏ đại diện cho quân Tào đang ép sát thành Kinh Châu. Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Lưu Bị đứng trước bản đồ, giọng điệu nghiêm trọng: “Chúng ta không thể để mất Kinh Châu. Ai sẽ tình nguyện dẫn đầu quân đội bảo vệ thành trì?”
Không chờ đợi lâu, Quan Vũ bước lên, với khí thế mạnh mẽ: “Chúa công, thần sẽ dẫn quân bảo vệ Kinh Châu. Đây là thành trì ta đã từng bảo vệ nhiều lần, và lần này ta cũng sẽ không để nó rơi vào tay Tào Tháo.”
Tôn Kiệt, dù biết rõ Quan Vũ là một chiến binh dũng mãnh, vẫn cảm thấy lo lắng. Tình hình hiện tại không chỉ đòi hỏi sức mạnh mà còn cần một chiến lược tỉ mỉ. Anh đứng dậy, cung kính nói: “Thưa chúa công, thần hoàn toàn tôn trọng lòng dũng cảm của Quan tướng quân, nhưng lần này chúng ta cần một kế hoạch chi tiết hơn. Quân Tào không chỉ đơn thuần tấn công từ một phía. Theo thông tin thám báo, họ đã chia quân thành nhiều cánh để bao vây Kinh Châu từ cả bốn mặt. Nếu tấn công mà không có sự phối hợp chặt chẽ, chúng ta sẽ bị vây hãm và thất bại.”
Quan Vũ quay sang nhìn Tôn Kiệt, đôi mắt ánh lên sự thách thức. “Ngươi lại muốn ta chờ đợi, phải không? Để Kinh Châu rơi vào tay quân địch trong khi chúng ta ngồi yên lập kế hoạch? Ta sẽ không chấp nhận điều đó.”
Lưu Bị nhìn hai người, vẻ mặt trầm tư. Ông hiểu rằng mỗi người đều có lý lẽ của riêng mình, nhưng trận chiến này cần sự phối hợp của cả sức mạnh lẫn trí tuệ. Ông nói: “Quan tướng quân sẽ dẫn quân tấn công, nhưng ngươi phải nghe theo chỉ dẫn chiến lược của Tôn quân sư. Đây là một trận chiến lớn, chúng ta không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”
Quan Vũ không hài lòng, nhưng ông cũng không thể từ chối lệnh của Lưu Bị. Ông cúi đầu đồng ý, rồi quay sang Tôn Kiệt: “Được, ta sẽ nghe theo kế hoạch của ngươi. Nhưng nếu thất bại, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Sau cuộc họp, Tôn Kiệt bắt đầu soạn thảo một kế hoạch tấn công chi tiết. Anh chia quân Thục thành ba cánh, với nhiệm vụ vừa bảo vệ vừa tấn công linh hoạt. Quan Vũ sẽ dẫn đầu cánh quân chính, trực tiếp đối đầu với đội quân mạnh nhất của Tào Tháo. Các cánh quân phụ, do Trương Phi và Mã Lương chỉ huy, sẽ tiến công từ hai hướng khác nhau nhằm phá vỡ thế bao vây.
Đêm trước trận đánh, Tôn Kiệt bước vào lều của Quan Vũ để bàn bạc chi tiết cuối cùng. Không khí giữa hai người vẫn đầy sự căng thẳng. Quan Vũ ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Kiệt.
“Ta nghe theo kế hoạch của ngươi, nhưng nhớ rằng, trên chiến trường, mọi thứ có thể thay đổi nhanh chóng. Ta sẽ không ngồi yên nếu thấy cơ hội tấn công.”
Tôn Kiệt gật đầu, cố giữ giọng điềm tĩnh: “Thưa Quan tướng quân, thần hiểu rõ điều đó. Nhưng nếu ngài dẫn quân tấn công quá sớm mà không nắm rõ tình hình tổng thể, chúng ta có thể sẽ rơi vào bẫy của Tào Tháo. Thần xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đúng thời điểm.”
Quan Vũ chỉ cười khẩy, rồi đứng dậy, chuẩn bị cho trận chiến. Tôn Kiệt biết rằng ông không thể thay đổi hoàn toàn bản tính kiêu hùng của Quan Vũ, nhưng anh hy vọng rằng kế hoạch này sẽ mang lại kết quả tốt nhất.
Trận chiến tại Kinh Châu bắt đầu vào buổi sáng sớm. Quân Tào Ngụy, với số lượng đông đảo, tấn công dữ dội vào các bức tường thành. Quan Vũ, dẫn đầu đội quân Thục Hán, lao vào cuộc chiến với khí thế hừng hực. Ban đầu, mọi việc diễn ra thuận lợi khi quân Thục Hán đẩy lùi nhiều đợt tấn công.
Tuy nhiên, chỉ vài giờ sau, quân Tào bắt đầu di chuyển các đội quân phụ từ hai bên, dần bao vây Quan Vũ và đội quân chính. Đúng như dự đoán của Tôn Kiệt, Tào Tháo không chỉ tấn công trực diện mà còn sử dụng chiến thuật đánh bao vây để cô lập các cánh quân của Thục Hán.
Nhìn thấy quân Tào bắt đầu bao vây, Tôn Kiệt ra lệnh cho Trương Phi và Mã Lương tiến công từ hai hướng. Cánh quân của họ tấn công mạnh mẽ, làm rối loạn đội hình của quân Tào, tạo điều kiện cho Quan Vũ thoát khỏi thế bao vây.
Quan Vũ, nhận thấy cơ hội phản công, nhanh chóng dẫn quân tấn công vào trung tâm đội hình quân Tào. Sự phối hợp giữa các cánh quân Thục Hán đã khiến quân Tào phải rút lui trong hỗn loạn.
Khi trận chiến kết thúc, quân Thục Hán giữ vững được Kinh Châu, đánh bại quân Tào với tổn thất tối thiểu. Trận chiến này không chỉ là một chiến thắng về mặt quân sự, mà còn là một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa Tôn Kiệt và Quan Vũ.
Sau trận chiến, Lưu Bị triệu tập tất cả các tướng lĩnh để tuyên dương chiến công. Ông đứng trước toàn bộ triều đình, giọng đầy tự hào: “Hôm nay, chúng ta đã giành chiến thắng nhờ sự dũng mãnh của Quan tướng quân và chiến lược sắc bén của Tôn quân sư. Đây là một chiến thắng của sự đoàn kết và phối hợp.”
Quan Vũ bước lên trước, nhìn Tôn Kiệt với ánh mắt khác lạ hơn so với những lần trước. Ông im lặng một lúc, rồi nói: “Ngươi đã đúng, lần này kế hoạch của ngươi đã cứu lấy quân đội Thục Hán. Ta sẽ ghi nhận điều đó.”
Tôn Kiệt cúi đầu, tỏ vẻ khiêm tốn. Dù mối quan hệ giữa hai người vẫn còn nhiều căng thẳng, nhưng trận chiến này đã giúp họ hiểu rõ hơn về nhau. Anh biết rằng, đây chỉ mới là khởi đầu cho một sự tái cấu trúc quyền lực đầy phức tạp trong triều đình Thục Hán.