Thay đổi mối quan hệ với Lưu Bị và Quan Vũ - Chương 7
Chương 7: Tôn Kiệt cứu vãn tình thế
Chiến thắng tại Kinh Châu tạm thời dập tắt những căng thẳng trong triều đình Thục Hán, nhưng bầu không khí ngầm vẫn âm ỉ. Dù đã có sự thừa nhận ngầm giữa Tôn Kiệt và Quan Vũ sau trận chiến, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa thể gọi là hòa hợp. Tôn Kiệt, với trí tuệ sắc bén và sự khiêm tốn của mình, biết rằng con đường phía trước còn dài và nhiều thử thách.
Mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn khi quân Tào Ngụy, sau thất bại tại Kinh Châu, bất ngờ phản công mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lần này, Tào Tháo quyết định tập trung toàn lực, mở một cuộc tấn công quy mô lớn vào biên giới Thục Hán, nhằm đánh tan mọi nỗ lực phòng thủ của Lưu Bị.
Tin tức về cuộc tấn công chớp nhoáng của quân Tào khiến triều đình Thục Hán rơi vào tình thế cấp bách. Lưu Bị triệu tập toàn bộ tướng lĩnh và quân sư để bàn bạc chiến lược. Trong cuộc họp khẩn, mọi người đều thấy rõ sự căng thẳng hiện hữu trên khuôn mặt từng tướng lĩnh.
Lưu Bị nhìn bản đồ chiến sự, giọng điệu nghiêm trọng: “Quân Tào lần này đã tiến sâu vào lãnh thổ của chúng ta hơn bao giờ hết. Chúng ta không thể để mất những vùng đất này. Ai sẽ tình nguyện dẫn đầu trận chiến quyết định này?”
Quan Vũ, vẫn như thường lệ, đứng lên trước tiên. “Chúa công, hãy để ta ra trận. Quân ta sẽ đánh bại Tào Tháo một lần nữa, như ta đã làm trước đây.”
Nhưng Tôn Kiệt, đứng ở phía sau, cảm thấy có gì đó không ổn. Quân Tào Ngụy không chỉ đơn thuần tiến quân, mà lần này, họ di chuyển nhanh chóng và tỏ ra không có sơ hở nào, một dấu hiệu cho thấy Tào Tháo đã thay đổi chiến thuật.
Tôn Kiệt tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Thưa chúa công, thần tin rằng đây là một cuộc tấn công không chỉ nhằm đánh chiếm mà còn nhằm tiêu diệt quân ta. Lần này, Tào Tháo không chỉ muốn lấy đất, mà còn muốn tiêu diệt hoàn toàn lực lượng phòng thủ của chúng ta. Nếu tấn công quá sớm và thiếu sự chuẩn bị, chúng ta có thể rơi vào bẫy của hắn.”
Quan Vũ nhíu mày, tỏ rõ sự không đồng tình. “Ngươi lại muốn ta ngồi chờ sao? Tào Tháo chỉ biết dùng mưu mẹo. Một cuộc tấn công nhanh và mạnh sẽ phá tan kế hoạch của hắn.”
Tôn Kiệt không nao núng trước sự phản đối của Quan Vũ. Anh quay sang Lưu Bị, giải thích chi tiết hơn: “Thần không đề nghị chúng ta trì hoãn mãi. Nhưng quân Tào lần này tiến quân quá nhanh, chứng tỏ họ đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Nếu chúng ta lao vào tấn công ngay, có thể sẽ rơi vào thế bị động. Thần đề xuất chúng ta phải thăm dò kỹ hơn trước khi quyết định hành động.”
Lưu Bị lắng nghe hai bên, rõ ràng ông hiểu rằng tình hình lần này không hề đơn giản. Ông gật đầu, đồng ý với Tôn Kiệt.
“Quan tướng quân, ngươi sẽ dẫn đầu đội quân chính, nhưng phải tuân theo kế hoạch của Tôn quân sư. Lần này, sự phối hợp chặt chẽ là điều bắt buộc.”
Sau cuộc họp, Tôn Kiệt quay lại lều chỉ huy của mình để vạch ra kế hoạch chi tiết. Anh cảm nhận rõ áp lực đang đè nặng lên vai. Lần này không chỉ là một trận chiến, mà là trận chiến quyết định sự tồn vong của Thục Hán. Mọi người đang chờ đợi anh đưa ra giải pháp.
Tôn Kiệt nhanh chóng soạn thảo một kế hoạch phòng thủ phức tạp, dựa trên những thông tin thám báo mà anh thu thập được. Anh biết rằng quân Tào sẽ tấn công mạnh mẽ từ ba hướng, và nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, quân Thục sẽ bị chia cắt và tiêu diệt từng phần.
Để đối phó, anh quyết định chia quân Thục Hán thành bốn cánh, với nhiệm vụ bảo vệ từng vùng quan trọng nhưng vẫn đảm bảo sự linh hoạt để có thể phối hợp với nhau. Quan Vũ sẽ lãnh đạo cánh quân chính, đối đầu trực diện với quân Tào. Trong khi đó, Trương Phi và Ngụy Diên sẽ chỉ huy các cánh quân phụ để đánh lạc hướng và tiêu hao lực lượng địch.
Đêm trước trận chiến, Tôn Kiệt bước vào lều của Quan Vũ, một lần nữa để trao đổi về kế hoạch. Quan Vũ đang ngồi trên ghế, đôi mắt vẫn ánh lên sự tự tin và một chút thách thức.
“Ngươi lại có kế hoạch mới à, Tôn quân sư?” Quan Vũ nói, giọng có phần mỉa mai. “Lần này ta sẽ làm theo, nhưng nhớ rằng ta không thích ngồi yên khi có cơ hội đánh bại địch.”
Tôn Kiệt mỉm cười nhẹ, cố giữ sự bình tĩnh. “Thưa Quan tướng quân, thần không bao giờ nghi ngờ khả năng chiến đấu của ngài. Nhưng lần này, ngài cần chờ đợi thời điểm thích hợp để tấn công. Quân Tào Ngụy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, và thần tin rằng họ sẽ để lộ sơ hở sau khi tấn công mạnh mẽ. Khi đó, ngài sẽ dẫn quân phản công và giành chiến thắng.”
Quan Vũ nhìn Tôn Kiệt một lúc lâu, rồi gật đầu. “Được, ta sẽ làm theo kế hoạch của ngươi. Nhưng nhớ rằng, chiến thắng lần này không chỉ dựa vào mưu kế mà còn ở lòng dũng cảm.”
Sáng hôm sau, trận chiến nổ ra ác liệt. Quân Tào Ngụy tấn công mạnh mẽ từ ba phía như Tôn Kiệt đã dự đoán. Ban đầu, quân Thục Hán gặp nhiều khó khăn trong việc phòng thủ, nhưng nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng, họ dần dần ổn định lại đội hình và giữ vững các vị trí chiến lược.
Quan Vũ, như một ngọn lửa trên chiến trường, dẫn đầu cánh quân chính và đẩy lùi nhiều đợt tấn công của quân Tào. Nhưng ông vẫn giữ đúng lời hứa, không tấn công khi chưa đến thời điểm phù hợp.
Đúng như dự đoán của Tôn Kiệt, sau vài giờ chiến đấu, quân Tào bắt đầu lộ ra sơ hở khi dồn quá nhiều lực lượng vào tấn công. Lúc này, Tôn Kiệt ra lệnh cho các cánh quân phụ tấn công mạnh mẽ từ hai bên, làm rối loạn đội hình quân Tào.
Thời khắc đã đến. Tôn Kiệt ra hiệu cho Quan Vũ, và ông ngay lập tức dẫn quân phản công vào trung tâm đội hình quân Tào. Đội quân mạnh mẽ của Quan Vũ, kết hợp với sự hỗ trợ từ các cánh quân khác, đã khiến quân Tào hoàn toàn bị đánh bại, phải rút lui trong hỗn loạn.
Khi trận chiến kết thúc, Lưu Bị triệu tập tất cả tướng lĩnh để tổng kết chiến công. Ông đứng trước mọi người, giọng đầy tự hào: “Chúng ta đã giành chiến thắng nhờ sự dũng mãnh của Quan tướng quân và trí tuệ của Tôn quân sư. Đây là một chiến thắng của sự phối hợp và đoàn kết.”
Quan Vũ bước lên trước, lần này không còn vẻ thách thức như trước. Ông nhìn Tôn Kiệt một lúc, rồi nói: “Ngươi đã cứu quân đội Thục Hán lần này. Ta nợ ngươi một lời cảm ơn.”
Tôn Kiệt cúi đầu, đáp lại một cách khiêm tốn: “Thưa Quan tướng quân, thần chỉ làm tròn trách nhiệm của mình.”
Dù lời nói đơn giản, nhưng trận chiến này đã làm thay đổi mối quan hệ giữa hai người. Quan Vũ bắt đầu tôn trọng Tôn Kiệt nhiều hơn, không còn coi anh là một đối thủ mà là một đồng đội thực sự. Và Tôn Kiệt, dù vẫn giữ sự khiêm tốn, biết rằng anh đã tiến thêm một bước quan trọng trong việc tái cấu trúc mối quan hệ quyền lực trong triều đình Thục Hán.